Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp đó, Võ Tây vương phái mười vạn binh mã chậm rãi đi càn quét.

Tuy rằng cách này tốn thời gian và sức lực nhưng một khi phát hiện ra tình hình quân địch lập tức có thể bao vây, khiến đối phương không thể trốn tránh được.

Nhưng Tà Nguyệt đã sớm biết được hành tung của Võ Tây vương từ phía nội ứng, thông qua địa đạo mà ung dung tránh được, đội quân lớn chạy đến một nơi khác tiếp tục triển khai trận chiến du kích.

Như vậy lại tiêu diệt được ba nghìn lính Võ Tây nữa.

Một trận chiến này giống như một cái tát vả thẳng vào mặt Võ Tây vương!

Hắn ta tức giãy đành đạch, lập tức phái ra một đại quân khác đi càn quét, nhưng vẫn bị binh mã Tà Nguyệt tránh được, bọn họ chạy tới một nơi khác lại tiêu diệt một nhánh quân quy mô nhỏ của Võ Tây vương.

Sau vài lần như vậy, Võ Tây vương đã tổn thất hơn vạn binh mã, còn về phần đối phương… đến bây giờ vẫn chưa biết là ai cả!

Cuối cùng Võ Tây vương cũng tỉnh ra, tức giận quát: “Chết tiệt! Chỗ chúng ta có nội gián!”

Mỗi lần bên mình ra binh, đối phương đều có thể vừa vặn trốn khỏi trận vây quét, điều này chứng tỏ chắc chắn có nội gián đã mật báo cho bọn chúng.

Võ Tây vương vô cùng tức tối, trên thế giới, phản bội là điều mà bất cứ người nào cũng ghét nhất, đặc biệt là người bảo thủ như hắn ta.

Vì thế, hắn ta bắt đầu chỉnh đốn quân đội hòng bắt được nội gián.

Với thái độ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Võ Tây vương đã bắt được hơn một trăm người để giết gà dọa khỉ!

Nhưng quân Võ Tây lại liên tiếp vài lần hành động, vẫn để đối phương chạy thoát!

Võ Tây vương lại tức giận giết một tốp người nữa.

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không được!”

Hắn ta không biết trong quân đội của mình đã có bao nhiêu tên nội gián trà trộn vào nữa, có giết mãi như vậy cũng không thể giết hết được.

Cuối cùng còn chưa tiêu diệt được đối phương thì quân đội của minh đã tự loạn trước, vì thế hắn ta đổi một cách khác, để thân tín của mình lần lượt dẫn một đại quân, tạm thời sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ hành động, đồng thời trong mỗi một tiểu đội ở đại quân ấy, giữa người với người sẽ trông chừng đề phòng lẫn nhau, nếu phát hiện ra tình huống phải lập tức báo cáo.

Bằng cách này, chắc hẳn có thể giảm thiểu khả năng mật báo.

Nhưng tiếp tục hành động thêm vài lần nữa mà vẫn thất bại, ngay cả bóng ma còn chẳng nhìn thấy.

Võ Tây vương cũng không sao hiểu được, với trận vây quét trùng điệp như thế, chặt chẽ như thế, rốt cuộc bọn họ đã thoát ra kiểu gì?

Lẽ nào là thần tiên bay trên bầu trời chắc?

Trong một sơn động ở địa đạo, lúc này có một toán nhân mã đông đúc đang ẩn náu.

Tử Nguyệt công chúa thầm thấy may mắn: “Cũng may có quân sư tương trợ, đưa ra chiến lược chiến tranh địa đạo này, bằng không chúng ta đã sớm bị đại quân của Võ Tây vương bao vây rồi!”

Mọi người đều mang vẻ mặt khâm phục: “Quân sự quả thật rất giỏi, chiến thắng dù cách nghìn dặm!”

Chính nhờ vào chiến tranh địa đạo này mà bọn họ mới tránh được các cuộc vây quét nối tiếp nhau của Võ Tây vương, tìm ra được con đường sống.

Tiếp đó, đám người Tà Nguyệt tiếp tục đánh du kích với Võ Tây vương.

Đánh một trận lại đổi một chỗ, chơi Võ Tây vương quay vòng vòng, không ngừng khiến hắn ta hao binh tổn tướng, mà chuyện này cũng nhanh chóng được người trong thiên hạ biết được.

Mọi người đều cười ẻ.

“Võ Tây vương gặp phải đối thủ rồi!”

“Được xưng là đại quân trăm vạn người, kết quả lại bị một thế lực chẳng biết từ đâu nhảy ra quay vòng vòng!”

“Nghe nói đã chết hơn vạn người rồi, kết quả vẫn chẳng biết đối phương là ai!”

“Đột nhiên phát hiện ra cách đánh của thế lực thần bí này rất vô sỉ, tránh quân đội lớn, chuyên môn tấn công quân đội nhỏ, đánh xong thì chuồn, không chịu cứng đối cứng với ngươi!”

“Tuy vô sỉ nhưng rất hữu dụng, Võ Tây vương đang đau đầu lắm! Ha ha!”

“Ai nói không phải chứ!”

Mọi người đều xem trò cười.

Có sòng bạc còn bắt đầu mở ván cược, cược bọn họ ai thắng ai thua.

Vùng Ký Bắc, phủ vương gia.

Sau khi Ký Bắc vương biết được tin này cũng vô cùng vui vẻ, bật cười ha ha rất to: “Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, ngươi đúng là ác giả ác báo mà! Ai kêu ngươi thất đức như thế, hiển nhiên sẽ có người tới đối phó với ngươi rồi!”

Con người sợ nhất là so sánh, tuy rằng ta rất thảm nhưng chỉ cần ngươi sống còn thảm hơn ta vậy là ta vui rồi!

“Mang rượu ngon mà bản vương cất kỹ ra đây, bản vương phải uống say một phen mới được, ha ha!”

Khu vực Giang Nam, phủ vương gia.

Sau khi Giang Nam vương biết được tin này cũng rất vui vẻ: “Hoàng đệ đáng thương của ta, ngươi đã trêu ai chọc ai vậy chứ, tại sao luôn bị người ta nhắm vào vậy? Có phải do ngươi đã làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức phải không? Ha ha!”

Khoảng thời gian này, bởi vì Giang Nam thiếu lương thực, nền kinh tế sụp đổ nên tâm trạng của hắn ta không được tốt cho lắm!

Nhưng so với Võ Tây vương, hắn ta lại phát hiện ra mấy thứ này không tính là vấn đề gì cả!

Tuy rằng hắn ta không có lương thực nhưng chí ít vẫn còn người mà, có người thì có hy vọng!

Nhưng Võ Tây vương vừa không có lương thực vừa không ngừng tổn thất binh lực, chỗ dựa không có, có đánh nhau cũng là tự mình chịu thiệt thôi!

Hắn ta cũng hơi đồng cảm với Võ Tây vương, gần đây không phải phạm Thái Tuế đấy chứ, năm ngoái tổn thất hơn hai mươi vạn binh mã, qua tết chưa được bao lâu lại bắt đầu hao binh tổn tướng, nhân số gom lại không đủ, đại quân trăm vạn người biến thành một trò cười!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK