“Đúng vậy, ta đã phạm phải đại kỵ của binh gia! Ta học sách binh cả một đời, kết quả khi có chuyện lại phạm lỗi sai chí mạng như thế! Quả nhiên ta chính là một kẻ phế vật, ta không thích hợp đánh trận! Hu hu…” Triệu Khoát khóc càng đau lòng hơn.
Lâm Bắc Phàm nghe mà thấy phiền, hắn nói: “Đừng khóc nữa, nam nhân khóc lóc ỉ ôi còn ra thể thống gì? Hành binh đánh trận ai mà chẳng có lúc thua? Có vị tướng quân nào có thể bảo đảm mình nhất định sẽ thắng? Người ta thường hay nói thất bại là mẹ thành công! Ngươi hãy rút lấy kinh nghiệm từ trong thất bại, rút ra bài học để lần sau giành chiến thắng là được!”
“Đúng vậy, dẫn quân đánh trận ai mà chẳng có lúc thua? Đến cả tướng quân lợi hại nhất trong lịch sử cũng không làm được, tổng kết kinh nghiệm, rút ra bài học, lần sau giành chiến thắng là được!” Tiểu quận chúa ở bên cạnh cổ vũ Triệu Khoát.
Dường như Triệu Khoát đã hiểu.
Hắn ta nghĩ đến những sách binh mà mình đã đọc trong suốt mấy năm nay, phát hiện không có ai thắng mãi cả!
Đến cả tướng quân lừng danh nhất ngày xưa, hay chiến thần Công Tôn Vô Địch của vương triều Đại Nguyệt cũng chết tại cứ điểm Phượng Hoàng đó thôi.
Hắn ta mang năm mươi vạn binh mã tới mà tất cả đều chôn vùi tại nơi đó. Cũng bởi thế mà Đại Nguyệt tán loạn, quốc gia suy tàn.
Nếu phải có một vị tướng quân tài giỏi nhất thì e chỉ có Lâm Bắc Phàm trước mắt này thôi!
Từ đầu năm đến bây giờ, hắn đánh bốn trận, trận nào cũng vô cùng khó khăn, kết quả qua tay hắn thì trận nào cũng dễ!
Trận đánh cuối cùng hắn còn chỉ cần nói miệng thôi cũng thắng!
Triệu Khoát động lòng, hắn ta hỏi: “Thừa tướng đại nhân, trước đây ngươi từng thua bao giờ chưa?”
Dường như hắn ta đang tìm chút gì đó an ủi trên người Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhếch miệng: “Triệu Khoát, ngươi hỏi đúng người rồi đấy.”
Triệu Khoát kinh ngạc: “Đến thừa tướng cũng…”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Từ nhỏ tới lớn ta đã trải qua rất nhiều chuyện! Thế nhưng dù là chuyện gì thì cũng đều thuận buồm xuôi gió! Học tập làm quan hay đánh trận đều vậy cả! Cả đời này ta chưa từng thua, ta không biết chữ thua viết kiểu gì!”
Triệu Khoát chấn kinh!
Cả đời này ta chưa từng thua, ta không biết chữ thua viết kiểu gì!
Câu nói này của hắn quá kiêu ngạo, cả đời này Triệu Khoát chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy!
Hắn ta ngừng khóc một lát, sau đó lại khóc lớn hơn!
“Hu hu!”
Tiểu quận chúa đứng bên cạnh sốt ruột: “Lâm Bắc Phàm, bảo ngươi đi an ủi người khác chứ không bảo ngươi đi kích thích người khác!”
Lâm Bắc Phàm tỏ ra rất vô tội: “Nhưng mà ta chỉ nói sự thật thôi mà!”
“Thì sự thật mất lòng!”
Tiểu quận chúa nhăn mặt lại, nàng thấy hơi mệt: “Ngươi tém tém lại chút đi có được không, đừng có phóng cái khí chất làm tổn thương người khác của ngươi nữa!”
“Được, thế thì ta tém tém lại vậy!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục khuyên nhủ: “Triệu Khoát à, thực ra ta muốn nói với ngươi rằng thất bại thôi mà có gì to tát đâu, chúng ta không giống nhau, mỗi một người đều có những trắc trở riêng, ngươi nghĩ thông là ổn rồi!”
“Ngươi vẫn còn cơ hội để nếm trải mùi vị của sự thất bại, từ đó ngươi còn có thể lấy lại tinh thần, biến sự tức giận thành sự phấn đấu! Thế nhưng đến cơ hội này ta cũng chẳng có, chỉ có thể nếm trải sự cô đơn! Cảm giác này đắng cay biết bao, khó chịu biết bao, các ngươi có hiểu không?”
Hai người kia bị hấp dẫn: “Cảm giác cô đơn… như thế nào?”
“Vô địch thật cô đơn biết bao.”
“Vô địch thật đơn độc biết bao.”
“Một mình đứng trên đỉnh cao, gió lạnh không ngừng thổi tới.”
“Sự cô đơn của ta ai có thể hiểu được đây?”
Triệu Khoát, tiểu quận chúa: “Phụt!”
Triệu Khoát lại òa khóc, hắn ta khóc càng lúc càng bi thương, không thể dừng lại, khóc như xé đứt từng khúc ruột…
Tiểu quận chúa cũng tức giận: “Ngươi đừng mở miệng là khiến người khác tổn thương nữa được không? Hiện giờ ta rất muốn đánh người, ngươi có biết không vậy?”
Lâm Bắc Phàm lập tức khuyên: “Tiểu quận chúa bình tĩnh, đánh người không giải quyết được vấn đề đâu, song tiền thì được đấy!”
Tiểu quận chúa móc tiền ra rồi nhét vào trong lòng Lâm Bắc Phàm: “Cầm đi cầm đi, ngươi im miệng cho ta, được chưa hả?”
Sau đó nàng ngồi xổm xuống, khuyên bảo: “Lâm Bắc Phàm nói linh tinh đấy, ngươi đừng có nghe hắn nói…”
Triệu Khoát khóc sụt sịt: “Thực ra ta hiểu lời của thừa tướng đại nhân! Người với người không giống nhau, thừa tướng đại nhân là thượng nhân, còn ta chỉ là một tên phế vật, phế vật hàng thật giá thật! Hu hu…”
Tiểu quận chúa lại càng sốt ruột hơn: “Không phải! Hắn không có ý đó đâu…”
“Không sai, ý ta là vậy đấy!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Hiện giờ tất cả những gì ngươi có đều là do gia tộc của ngươi mang lại! Mạng của ngươi, sự vinh hoa phú quý, tiền bạc và cả võ công, tất cả đều do gia tộc của ngươi cho ngươi! Không có những thứ này thì ngươi đúng thật chỉ là một tên phế vật, sống còn chẳng bằng một người bình thường!”
Triệu Khoát: “Hu hu…”
Tiểu quận chúa điên tiết: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng nói nữa! Người ta đã đủ đáng thương lắm rồi!”
Lâm Bắc Phàm cười: “Có gì mà đáng thương? Người đáng thương thực sự còn chẳng khóc nổi kia kìa, bởi lẽ tim người ta đã chết hoàn toàn rồi! Còn Triệu Khoát vẫn có thời gian khóc lóc chứng tỏ hắn ta hạnh phúc hơn nhiều rồi còn gì?”