Liêu Như Mãn mừng rỡ: "Tạ bệ hạ long ân!"
"Từ Sơn, tiến lên nghe phong thưởng!"
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
"Có thần!"
Một thanh niên đứng ra với vẻ kích động.
“Trong phần thi văn lần này, ngươi đã phát huy xuất sắc năng lực của mình, giành chiến thắng cho Đại Võ chúng ta, bài thơ mà ngươi sáng tác làm trẫm rất hài lòng! Cho nên, thưởng vạn lượng bạc trắng, thăng một cấp quan!"
"Tạ bệ hạ ban thưởng!"
Từ Sơn mừng rỡ.
Cứ như thế, nữ đế lại tiếp tục ban thưởng cho người tiếp theo.
Mỗi người được ban thưởng đều mừng rỡ ra mặt, cảm ơn nữ đế đã thưởng cho. Mãi tới cuối cùng, chỉ còn lại một mình Lâm Bắc Phàm.
Mọi người đều rất mong đợi, hắn là đại công thần †rong cuộc so tài Viêm Võ lần này, nữ đế sẽ ban thưởng thứ gì cho hắn đây.
"Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng!"
Nữ đế tươi cười mà nói: "Trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, Lâm ái khanh đã có công lớn! Nếu không có năng lực và sự sắp xếp xuất sắc của ngươi, thì Đại Võ chúng ta cũng không thể giành được đại thắng huy hoàng thế này! Cho nên, thưởng vạn lượng vàng, mười cuộn tơ lụa, mười viên tử ngọc trân châu!"
Cứ liên tục khen thưởng, còn nhiều hơn cả những thứ mà chín người trước đó được ban thưởng cộng lại, có vẻ rất được ưu ái!
Nhưng các quan ở đây đã quen với việc này từ lâu rồi, chẳng thèm để bụng chuyện này làm gì nữa! Nhưng, đám thanh niên tài tử của Đại Viêm lại không thể bình Tĩnh nổi!
Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến cảnh tượng như thế này! Không phải ban thưởng như vậy cũng hơi điên cuồng rồi hay sao?
Hết món này đến món khác, đúng kiểu ném tiền qua cửa sổ, còn nhiều hơn cả những gì bọn họ được ban thưởng cả đời này!
Trong thời gian ngắn, hai mắt bọn họ đỏ ngầu, vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị! Nhưng sự thật cũng nói cho bọn họ biết rằng, bọn họ ngưỡng mộ hơi sớm rồi!
Sau khi ban thưởng vàng bạc châu báu xong, nữ đế cười nói: "Lâm ái khanh, tính cả công lao mà lần trước ngươi lập được, phương diện năng lực và tài hoa cũng đã có đủ, ta cảm thấy đây là lúc thích hợp để giao thêm trọng trách cho ngươi, đề bạt ngươi thăng quan tiến chức! Cho nên, trãm thăng thêm một cấp quan cho ái khanh, làm quan viên tòng tam phẩm của triều đình!"
Các quan hơi mất bình tĩnh!
Phải biết rằng, làm quan viên tòng tam phẩm, đã có thể coi là trọng thần của riều đình rồi. Trong lục bộ cửu khanh, mặc dù chưa phải người đứng đầu, nhưng cũng xếp hàng thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Tóm lại, đều là nhân vật quan trọng hàng đầu trong các bộ ngành ấy.
Tên tiểu hồ ly này lại được tăng thêm một cấp quan, sau này lại càng khó đối phó rồi đây.
Nhưng muốn ngăn cản, thì dường như lại chẳng có lý do gì để ngăn cản cả.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã lập nên không ít công lao, đúng là nên được thăng quan.
Đến cả các quan mà cũng chẳng thể bình tĩnh nổi, huống hồ là đoàn đại biểu đến từ Đại Viêm?
Phải biết rằng, phần lớn những người trong số bọn họ đều có xuất phát điểm từ tiến sĩ giống như Lâm Bắc Phàm, còn lớn hơn Lâm Bắc Phàm vài tuổi!
Nhưng hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là trọng thần tòng †am phẩm của triều đình, bọn họ thì vẫn chỉ dậm chân †ại chỗ, làm một viên quan tép riu nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện, sao bọn họ có thể chấp nhận nổi chuyện này cơ chứ?
Bọn họ bị kích thích đến nỗi không chịu nổi, người nào người nấy đều biến thành quái vật mắt đỏ!
"Lâm tế tửu lại được thăng quan rồi!"
"Bây giờ đã là quan viên tòng tam phẩm rồi, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ!"
"Đến bao giờ chúng ta mới có hy vọng đây?”
Nhưng dường nữ nữ đế cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa đủ kích thích, nàng mỉm cười nói với Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, thật ra với học vấn và năng lực của ngươi, nếu chỉ đảm nhiệm chức vụ tế tửu thì hơi lãng phí tài năng! Thế này nhé, cho ngươi kiêm nhiệm thêm chức phủ thừa của Đức Thiên Phủ, thế nào?"
Các quan lại mất bình tĩnh một lần nữa, hơn nữa lần này còn rất mất bình tĩnh! Phải biết rằng, Đức Thiên Phủ chính là kinh thành của Đại Võ.
Đức Thiên Phủ là cơ quan hành chính địa phương tối cao tại thủ đô của Đại Võ, trong cơ cấu có chức vụ phủ doãn, tương đương với chức thị trưởng, quyền lực rất to lớn, là quan viên chính tam phẩm của triều đình.
Dưới phủ doãn, chính là phủ thừa, tương đương với phó thị trưởng, là quan viên chính tứ phẩm của triều đình.
Vì kinh thành có vị trí quan trọng, nên phủ doãn của Đức Thiên Phủ thường do vị hoàng thân quốc thích nào. đó được hoàng đế tin tưởng, hoặc trọng thần trong triều đình đảm nhiệm.
Nữ đế đã từng đảm nhiệm chức vụ phủ doãn của Đức Thiên Phủ, mãi tới tận bây giờ mà nàng vẫn không hề nhường lại vị trí này cho ai khác.
Cho nên, người thật sự quản lý công việc của Đức Thiên Phủ là phủ thừa.
Chính vì vậy, đừng thấy chức phủ thừa này nhỏ mà lầm, đó là người quản lý tất cả mọi chuyện ở kinh thành, bao gồm thuế vụ, tiền lương, quan sai, pháp luật,... trong kinh thành, và cả những quyền lực khủng kiếp khác.
Đó là một chức quan tương đối quan trọng, năm giữ thực quyền, địa vị hoàn toàn không thua kém quan viên chính tam phẩm.
Ai đảm nhiệm chức vụ này, tức là nắm quyền quản lý cả kinh thành, chỉ dưới quyền một mình bệ hạ.
'Tên khốn kiếp này vốn đã khó chơi rồi, bây giờ còn chuẩn bị đảm nhiệm thêm cả chức phủ thừa của Đức Thiên Phủ, chấp chưởng quyền lực ở kinh thành, sau này chắc chắn lại càng khó đối phó hơn!
"Bệ hạ, tuyệt đối không được!”
Các quan hốt hoảng hô lên.