Ánh mắt của nữ đế dời tới chỗ nàng, như thể cũng đã nhìn thấu tâm tư của nàng rồi vậy: "Cho nên, ngươi muốn thế nào đây hả?"
"Ta sẽ bay lên trời với hắn, bảo vệ hắn một tấc cũng không rời!" Tiểu quận chúa nói với vẻ đạo mạo, đứng đắn.
Nữ đế cười nhạt một tiếng: "Tiểu Vân Oanh à, có phải ngươi cũng muốn chơi khí cầu lớn không hả?"
Tiểu quận chúa cảm thấy rất oan ức: "Nữ đế tỷ tỷ, tại sao ngươi lại nghi ngờ ta cơ chứ? Những gì ta nói, đều là vì toàn thành mới xây dựng, vì Đức Thiên Phủ, vì hàng trăm hàng vạn người dân gặp phải tai ương, vì bệ hạ, vì Đại Võ..."
Nữ đế đau đầu đến nỗi phải đỡ trán: "Thôi được rồi, được rồi, ngươi muốn chơi thì cứ chơi đi, trẫm cũng đâu có định ngăn cản ngươi!"
Tiểu quận chúa mừng rỡ: "Cảm ơn nữ đế tỷ tỷ!"
Sau đó không lâu, thần khí bay lên bầu trời, khí cầu lớn, được đem tới.
Hai người rất hào hứng mà trải bóng khí ra, sau đó truyền khí nóng vào, đợi tới khi bóng khí bắt đầu phồng lên, hai người leo lên khí cầu lớn, chầm chậm bay lên bầu trời.
Chỉ trong nháy mắt, đã bay lên cách khỏi mặt đất năm mươi trượng.
Nhìn từ trên xuống, có thể thấy được toàn bộ tòa thành mới trong tầm nhìn.
"Bay lên rồi, khí cầu lớn bay lên rồi!"
Tiểu quận chúa rất hào hứng, nhảy tới nhảy lui.
Lâm Bắc Phàm đang điều khiển khí cầu lớn lên tiếng phê bình: "Tiểu quận chúa, chúng ta đang bay giữa không trung đấy, lỡ như xảy ra sự cố gì đó, bị ngã nát thành đống thịt thì biết phải làm sao bây giờ? Mong ngươi khống chế tâm trạng của mình đi!"
Tiểu quận chúa đột nhiên xoay người lại ôm chầm lấy Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ kích động: "Lâm Bắc Phàm, chúng ta bay lên trời rồi, chúng ta bay lên trời rồi bày! Đây là lần đầu tiên ta bay lên bầu trời đấy, thật là kích động."
Lâm Bắc Phàm: "..."
Sau khi cảm giác kích động qua đi, tiểu quận chúa ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Phải rồi, vừa rồi ngươi nói gì thế?"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, dùng vẻ mặt thành thật mà hỏi: "Vừa rồi ta nói, đừng khống chế tâm trạng của ngươi làm gì, cứ thoải mái mà thể hiện ra đi!"
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: "Thật sao? Hình như vừa rồi ngươi đâu có nói như thế..."
Lâm Bắc Phàm phản bác: "Ngươi thông minh như thế, ta lừa nổi ngươi chắc?"
"Nói vậy cũng phải!" Tiểu quận chúa đồng ý. Vậy là, tiểu quận chúa lại tiếp tục thể hiện tâm trạng của mình!
Các nạn dân trong tòa thành mới nhìn thấy khí cầu lớn bay lên bầu trời, ai nấy đều thốt lên với vẻ ngạc nhiên.
"Đây chính là thần khí dùng để bay lên bầu trời, khí cầu lớn đó sao?"
"Bay được thật là cao, thật là xa!"
"Ta rất muốn được bay lên bầu trời một lần! Có bị giảm thọ mười năm ta cũng đồng ý!"
Trong mắt nữ đế cũng tràn ngập vẻ ngưỡng mộ. Nàng cũng muốn bay lên bầu trời để nhìn ngắm kinh thành!
Nhưng thân là vua một nước, nàng không thể tùy hứng làm bậy theo ý mình.
Mấy ngày tiếp theo, cứ có thời gian rảnh là Lâm Bắc Phàm lại dùng khí cầu lớn để bay lên bầu trời, chỉ đạo việc xây dựng và kiến thiết toà thành mới.
Tiểu quận chúa rất hay lấy cớ bảo vệ Lâm Bắc Phàm để bám theo hắn, dùng khí cầu lớn bay lên bầu trời.
Ngoài ra, mấy người Mạc Như Sương, Lý Sư Sư cũng rất thích bay lên bầu trời.
Có khí cầu lớn, công việc của Lâm Bắc Phàm tiến triển rất thuận lợi, việc xây dựng tòa thành mới được tiến hành rất nhanh chóng.
Chỉ trong vòng chưa tới hai tuần lễ hắn đã làm xong công tác xây dựng nhà mới, giúp toàn bộ các nạn dân đều được chuyển vào sống trong nhà xây từ xi măng, thực hiện lời hứa khó tin mà trước đó chính hắn đã đặt ra.
Lâm Bắc Phàm cao giọng mà kêu gọi: "Các vị hương thân, mọi người hãy tiếp tục cố gắng! Trải đường bằng xi măng, xây dựng tường thành, dựng xong tòa thành thuộc về chúng ta trước khi tết đến, để được ổn định, thong thả ăn tết!"
"Được!" Khí thế của mọi người tăng vọt.
Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, sức lực như thành đồng, tập trung mà làm, xắn ống quần lên mà chuyên tâm làm việc, chỉ cần dùng chưa tới hai mươi lăm ngày đã xây xong tường thành, lát xong đường xi măng.
Cứ như thế, tòa thành mới được xây dựng được tuyên bố hoàn thiện mỹ mãn!
Không ngờ một toàn thành lớn có sức chưa lên tới hơn triệu người lại mọc lên từ mặt đất trong vòng chưa tới ba tháng nhờ vào sự cố gắng của tất cả mọi người, đứng sừng sững ở phía đông kinh thành!
Đứng trước tòa thành lớn hùng vĩ này, trong lòng tất cả mọi người tràn ngập cảm giác có thành tựu, đây là tòa thành thuộc về riêng bọn họ!
Đây là tòa thành do bọn họ dùng từng viên ngói, từng viên gạch xây nên!
Trong mỗi nắm cát, mỗi cục đất ở đây đều chứa đựng tâm huyết của bọn họ! Là thứ không gì thay thế nổi trong lòng bọn họ!
"Xin bệ hạ ban tên!" Các quan đồng thanh nói.
"Xin bệ hạ ban tên!" Dân chúng đồng thanh nói.
Nữ đế vô cùng kích động: "Tốt lắm, tốt lắm! Đây là một tòa thành được xây nên nhờ thành tích! Được xây nên dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, dân chúng đồng lòng vì mục đích chung, cho nên cứ gọi tòa thành là - Dân Tâm Thành!"
"Dân Tâm Thành!" Mọi người đều rất vừa ý.
"Đem bút đến đây!" Nữ đế hào hứng mà nói.