“Bệ hạ Đại Võ, vậy bản cung xin cáo lui!"
'Tam hoàng tử lui xuống, trông hắn ta có vẻ không cam lòng.
Nữ đế nhìn bách quan văn võ, nói: “Các vị ái khanh, về chuyện này các ngươi có ý kiến gì không?"
Bách quan đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám nhiều lời.
Ai chẳng biết quan hệ giữa Vân Oanh tiểu quận chúa và nữ đế, từ nhỏ hai người đã chơi với nhau.
Mặc dù không phải tỷ muội ruột nhưng hai người chẳng khác gì ruột thịt cả.
Thế nên mọi người đều không dám nhiều lời về chuyện hôn sự liên quan đến Vân Oanh tiểu quận chúa để tránh việc đắc tội với nữ đế.
Nữ đế chỉ đành chỉ đích danh: “Lâm ái khanh, ngươi là thừa tướng kiêm nguyên soái của triều đình, lại có quan hệ tốt với Vân Oanh, ngươi đứng ra nói đi!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không đồng ý hôn sự này! Không những không đồng ý hôn sự mà còn không đồng ý cả chuyện hòa thân, thần tuyệt đối không đồng ý!"
Nữ đế sững sờ, bách quan văn võ cũng vậy!
Mặc dù mọi người đều đoán được Lâm Bắc Phàm sẽ không đồng ý hôn sự này, song tại sao đến cả chuyện hòa thân hắn cũng từ chối vậy?
Nữ để nói: “Ái khanh, có thể nói lý do của ngươi hay không?"
“Bệ hạ, vi thần xin hỏi, bệ hạ muốn làm hoàng đế của thiên triều thượng quốc hay muốn làm hoàng đế của một hoàng triều bình thường thôi?"
Nữ đế mở rộng hai tay, nàng nói: “Đương nhiên là hoàng đế của thiên triều thượng quốc rồi!"
“Thế thì bệ hạ có biết làm thế nào để xây dựng một thiên triều thượng quốc hay không?”
Nữ đế vội hỏi: “Ái khanh biết hả? Mau nói cho trẫm nghe!"
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, hắn bảo: “Vi thần không biết! Thế nhưng vị thần biết có một nước có lẽ có thể xưng là thiên triều thượng quốc nhất!"
Nữ đế hỏi tiếp: “Đó là nước nào?"
“Nước này tên là Đại Minh, bệ hạ không cần nghiên cứu sâu đâu, bởi lẽ nước này đã biến mất theo thời gian rồi! Thế nhưng chắc chắn là thần biết nước này, từ trước đến nay nó là một nước lớn, vĩ đại và xứng với cái danh xưng thiên triều thượng quốc nhất! Bởi vì..."
Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực, hắn lớn giọng nói: “Từ khi nước này được thành lập đến nay, ba trăm năm không hòa thân, không cống nạp, không xưng thần, không
cắt đất, không bồi thường, vô cùng cứng rắn mạnh mết"
"Người làm chủ đất nước là một người vô cùng có khí phách, tinh thần bất khuất, thiên tử bảo vệ đất nước, quân vương chết vì xã tắc!"
“Nếu có người hỏi, thiên triều thượng quốc là gì?"
“Vậy thì đáp án của thần sẽ là..."
“Chỉ có một đất nước kiên cường khí phách như thế mới được coi là thiên triều thượng quốc!"
“Những quốc gia khác đều không xứng!" Nữ đế nghe vậy thì nhiệt huyết trào dâng! Bách quan cũng vậy!
Ba trăm năm không hòa thân, không cống nạp, không xưng thần, không cắt đất, không bồi thường, vô cùng cứng rắn mạnh mẽ!
Người làm chủ đất nước là một người vô cùng có khí phách, tinh thần bất khuất, thiên tử bảo vệ đất nước, quân vương chết vì xã tắc!
Bọn họ chỉ thấy dường như đang có một luồng khí cực kì mãnh liệt trào tới, khiến người ta không thể thở nổi và cũng khiến người ta điên cuồng!
Nữ đế hít sâu một hơi, đoạn nói: “Thật là một nước kiên cường biết bao! Ái khanh, thực sự có một quốc gia như vậy sao?”
“Bệ hạ, có thật ạ, chẳng lẽ vị thần lại dối vua?"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Một thiên triều thượng quốc chân chính thì sẽ không cần phải hòa thân, không cần cống nạp, không cần xưng thần, không cần cắt đất, càng không cần bồi thường! Bởi vì hòa thân, cống nạp, xưng thần, cắt đất, bồi thường đối với họ mà nói đều là những hành vi thể hiện sự nhu nhược!”
“Chỉ cần ngươi có đủ sự mạnh mẽ và kiên định thì ngươi có thể khiến quân thần tứ phương bội phục, thống nhất vạn tộc! Chỉ cần ngươi không sợ tất cả thì sẽ khiến các nước xung quanh tự động tập hợp lại bảo vệ xã tắc thiên triều!"
Nữ đế nghe vậy thì tâm tình càng lúc càng kích động, nàng nói có hơi lộn xộn: “Ái khanh, ngươi nói hay quá! Thiên triều thượng quốc phải vậy mới đúng! Mà cũng chỉ có như vậy mới xứng là thiên triều thượng quốc! Trẫm quyết định rồi, Đại Võ chúng ta phải trở thành một quốc gia như vậy! Mặc dù thực lực có thể không bằng nhưng khí thế chắc chắn phải ngang hàng”
"Từ nay về sau, Đại Võ chúng ta sẽ không hòa thân, không cống nạp, không xưng thần, không cắt đất, không bồi thường! Người làm chủ đất nước phải có khí
phách, thiên tử bảo vệ đất nước, quân vương chết vì xã tắc!"
"Điều này nên được liệt kê vào giáo huấn tổ tiên, bắt đầu lưu truyền từ đời trẫm trở đi!"
Bách quan đồng thanh nói: “Bệ hạ thánh minh!" Sau đó bọn họ liếc nhìn thừa tướng Lâm Bắc Phàm, bái phục sát đất.
Để từ chối việc hòa thân mà hắn đã nói ra một lý do cao thượng, khiến người ta không thể từ chối như vậy!
Chúng ta xin được bái phục!
“Đúng rồi ái khanh, ban nấy ngươi nói quốc gia kia chỉ tồn tại ba trăm năm! Một quốc gia mạnh mẽ như thế tại sao lại diệt vong vậy?” Nữ đế lấy làm lạ, nàng hỏi.
Bách quan cũng vô cùng tò mò, ai cũng dỏng tai lên nghe.