Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Nguyệt công chúa móc hai trăm vạn lượng nữa ra đẩy đến trước mặt hắn, nói với vẻ căm hận: “Quân sư, đã đủ chưa! Nhiều nữa thì không có đâu, bản cung chỉ mang nhiêu đây tiền thôi! Nếu ngươi còn không đồng ý, vậy bản cung chỉ đành dùng thủ đoạn khác thường, rất ngang ngược, rất bạo lực, hy vọng ngươi đừng tự làm hại bản thân!”

Dưới sự đe dọa của Tử Nguyệt công chúa, Lâm Bắc Phàm chỉ đành ngậm nước mắt nhận năm trăm vạn lượng bạc.

“Công chúa điện hạ, thật ra muốn giải quyết vấn đề ăn cơm không khó!”

Đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng ngời: “Quân sư, ngươi có diệu kế gì thì mau nói ra đi.”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Các ngươi không ăn được lương thực, vậy ăn thịt không phải là được rồi sao?”

“Quân sư, cái này mà tính là diệu kế sao, nếu có thể ăn thịt thì chúng ta đã ăn từ lâu rồi!”

Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ giận dữ, suýt chút nữa phun ra một câu kinh điển “Hãy để họ ăn bánh” rồi.

“Công chúa, ngươi hiểu lầm ý ta rồi.”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, cười bảo: “Ý của ta là phía Tây có dãy núi Thanh Long, phía Đông có dãy núi Phượng Hoàng, đấy đai rừng núi cũng không ít, bên trong có rất nhiều động vật và dã thú, các ngươi vào đó bắt mà ăn, không phải là được rồi sao?”

Tử Nguyệt công chúa lắc đầu: “Quân sư, thật ra chúng ta cũng từng nghĩ đến cách này rồi, nhưng bắt dã thú rất tốn thời gian và sức lực, chúng ta còn bận đánh trận, hoàn toàn không có thời gian và sức lực đi làm mấy chuyện này!”

“Hơn nữa, muốn săn bắt dã thú rất nguy hiểm! Dã thú bình thường, mấy người đàn ông cường tráng còn không bắt được, hơi sơ sẩy một chút cũng mất mạng ngay! Vì một miếng ăn mà mạo hiểm lớn như vậy thật không đáng!”

“Thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng hơn cả, đó chính là dã thú ở trong hai dãy núi này không nhiều, có thể dùng từ hiếm có để hình dung! Mà nhân khẩu của chúng ta đông đúc, hoàn toàn không đủ ăn! Muốn bắt được nhiều thú hoang hơn nhất định phải vào sâu trong dãy núi, vậy chúng ta cũng khỏi cần làm gì cả?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Công chúa nói có lý! Dã thú trong hai dãy núi này quả thật không dễ bắt cũng không nhiều, cho nên cách của ta là sao không nhập giống thỏ Giang Nam vào hai dãy núi này!”

Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc: “Nhập giống thỏ vào trong dãy núi á?”

Đây là ý tưởng gì vậy?

Nàng hoàn toàn không hiểu!

Đừng nói là nàng mà ngay cả hai nữ nhân trên lầu các cũng không tài nào hiểu được!

“Công chúa điện hạ, có khả năng ngươi không hiểu loài động vật như thỏ này rồi!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Thỏ là một loài động vật có thể ăn được, chất thịt tươi ngon, khả năng sinh tồn mạnh, sức sinh sản vô cùng kinh người! Chỉ mất mấy tháng đã có thể trưởng thành, trưởng thành thì có thể sinh, một ổ có bảy, tám con, mỗi tháng có thể sinh một ổ, sản lượng quá kinh người!”

“Dãy núi Thanh Long và dãy núi Phượng Hoàng cũng không có dã thú lớn, điều này có nghĩa thỏ không có thiên địch! Cứ như vậy, tốc độ sinh sản của bọn chúng càng khiếp người hơn! Có khả năng không cần đến nửa năm đã có thể sinh sản đủ thỏ cung ứng cho toàn quân!”

“Hơn nữa, bắt thỏ dễ hơn bắt dã thú nhiều! Chỉ cần là võ giả có chút thực lực đều có thể dễ dàng bắt được thỏ, vừa bắt đã được một ổ! Còn có thể sắp xếp một vài bẫy rập đợi bọn nó tự tới cửa!”

“Bằng cách này, vấn đề cơm ăn không phải đã được giải quyết rồi sao?” Lâm Bắc Phàm cười bảo.

Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc!

Nữ đế kinh ngạc!

Bạch Quan âm kinh ngạc!

Vấn đề cơm ăn mà bọn họ vẫn luôn lo lắng được giải quyết như vậy sao?

Chỉ đơn giản như vậy?

“Quân sư, bắt một vài con thỏ ném vào trong hai dãy núi này thật sự có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của chúng ta sao?” Tử Nguyệt công chúa truy hỏi.

“Phải nói là có thể giải quyết vấn đề của phần lớn người! Dù sao thì con người cũng không thể không ăn lương thực!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

“Nhưng… nhưng… nếu vấn đề này có thể giải quyết dễ dàng như thế, tại sao mọi người còn cần trồng lương thực? Trực tiếp nuôi thỏ không phải là được rồi sao?” Tử Nguyệt công chúa mang vẻ mặt rối rắm vô cùng.

Nữ đế cũng cực kỳ tò mò, dỏng lỗ tai lên nghe.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Công chúa điện hạ, ngươi chỉ biết một mà không biết hai! Thật ra người xưa đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi, cuối cùng lại phát hiện ra không được, ngươi có biết nguyên nhân là gì không?”

“Xin được lắng nghe!” Tử Nguyệt công chúa khiêm tốn xin chỉ dạy.

“Điểm đầu tiên là đầu tư và sản xuất không ngang nhau! Thỏ là động vật ăn cỏ nhưng nó cũng ăn lương thực và ăn rau giống như con người! Nhưng lương thực và rau cỏ chỉ có nhiêu đó, nó ăn thì chúng ta không còn gì!”

“Nửa cân lương thực, nếu cho người ăn có thể ăn no thêm một phần! Nhưng nếu cho thỏ ăn lại không thêm được một lạng thịt! Chúng ta dùng nửa cân lương thực đổi lấy một lạng thịt, ngươi cảm thấy đáng sao?”

Công chúa lập tức lắc đầu: “Rất không đáng, quá lãng phí lương thực!”

“Chính là vậy, đầu tư và sản xuất không ngang bằng như vậy, người thông minh đều biết nên làm thế nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK