Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt đại biểu Đại Hạ vô cùng khó coi.

Mặc dù bọn họ đã đoán được chuyện này khó thực hiện, song không ngờ lại khó đến mức ấy.

Vương đại nhân chắp tay nói: “Lâm đại nhân, chuyện này xin nhờ ngươi! Chỉ cần thả thái tử điện hạ thì chuyện gì cũng có thể thương lượng được!”

Lâm Bắc Phàm hớn hở: “Thật à?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

Lâm Bắc Phàm lại càng vui hơn: “Chỉ cần các ngươi đưa ta một trăm triệu lượng bạc thì ta chắc chắn sẽ thuyết phục được bệ hạ thả Hạ Thiên Khung!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ: “Đậu má!”

Một trăm triệu lượng bạc, thế mà ngươi cũng nói ra được!

Dù có vét hết quốc khố của bọn họ thì cũng không thể có nhiều ngân lượng như vậy!

Sắc mặt Vương đại nhân vô cùng khó coi: “Lâm đại nhân, ngươi đừng đùa nữa! Một trăm triệu lượng bạc, đây là con số chúng ta không thể có được! Khắp thiên hạ cũng không một người nào hay một quốc gia nào có được!”

Lâm Bắc Phàm có hơi không vui, hắn hỏi: “Thế các ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu?”

Đoàn đại biểu Đại Hạ lại không đưa ra được chủ ý gì.

Vương đại nhân dè dặt giơ một ngón tay lên: “Một trăm vạn lượng, được không?”

“Được!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đợi thái tử trăm tuổi thì ta chắc chắn sẽ giao xương cốt của hắn ta cho các ngươi, để hắn ta lá rụng về cội, nhập thổ vi an!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ: “Đậu má!”

“Nếu các ngươi vội thì ta có thể lập tức ra tay!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ: “Đệt đệt đệt…”

Vương đại nhân cắn răng: “Năm trăm vạn lượng!”

“Được!”

Lâm Bắc Phàm lại gật đầu: “Hai mươi năm sau bản quan nhất định sẽ giao thái tử cho các ngươi!”

Mọi người bên Đại Hạ không còn bình tĩnh được nữa!

Hai mươi năm sau? Lúc ấy thì mọi thứ đều đi tong cả rồi!

Vương đại nhân lại nghiến răng, giọng nói của hắn ta mang theo vẻ khẩn cầu: “Lâm đại nhân, một nghìn vạn lượng! Thực sự không thể nhiều hơn được nữa, nhiều hơn là không có nữa đâu! Chúng ta đã táng gia bại sản rồi, không thể chi thêm chút ngân lượng nào nữa!”

Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng thở dài một hơi: “Thôi được rồi, để ta thử thuyết phục bệ hạ, chắc cũng không có gì đâu! Thế nhưng đã quyết định rồi đấy nhé, một nghìn vạn lượng này là tiền các ngươi đưa ta, chưa tính tiền chuộc của triều đình!”

Mấy người Vương đại nhân đau đớn cùng cực: “Đa tạ Lâm đại nhân!”

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm tới hoàng cung một chuyến rồi trở về, bảo: “Bản quan đã bẩm báo chuyện này với bệ hạ rồi, bản quan khuyên bảo hết mực, cuối cùng bệ hạ cũng gật đầu đồng ý thả người!”

Mọi người bên Đại Hạ hớn hở: “Thật sao?”

“Đương nhiên, bản quan lừa các ngươi làm gì? Cơ mà bệ hạ muốn ba nghìn vạn tiền chuộc mới thả người!”

“Ba nghìn vạn lượng!”

Ấy thế mà bọn họ lại thở phào một hơi và cho rằng con số này không nhiều, thậm chí còn thấy nữ đế có lương tâm hơn nhiều so với tên khốn kiếp nào đó vừa mở miệng ra không tám nghìn vạn thì cũng một trăm triệu, làm bọn họ kinh sợ, cuối cùng lấy được hai nghìn vạn lượng từ tay bọn họ, đúng là còn hơn cả cướp nước!

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Cơ mà bệ hạ không muốn tiền, bệ hạ muốn vật tư trị giá ba nghìn vạn lượng, trong đó có lương thực, muối, sắt thép, bông vải vân vân!”

Sắc mặt người bên Đại Hạ cứng đờ.

Vật tư trị giá ba ngàn vạn lượng, đây là một con số không hề nhỏ!

Nếu bọn họ đồng ý thật thì Đại Hạ sẽ nghèo rớt mùng tơi, việc vận hành đất nước sẽ xuất hiện vấn đề!

Ví dụ như lương thực, nếu không có đủ số lương thực dự bị, nhỡ có nạn đói thì chắc chắn dân chúng sẽ nổi dậy, đất nước biến động.

Hơn nữa không có lương thực thì sao có thể đánh trận.

Dường như Lâm Bắc Phàm có thể nhìn thấu tâm tư của bọn họ, hắn híp mắt cười rồi nói: “Các ngươi không cần lo lắng, các ngươi có thể tích góp từ từ! Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, lúc nào nộp đủ thì chúng ta sẽ thả người!”

Có thể trả theo từng đợt, khi nào trả hết thì sẽ thả người.

Mặc dù vẫn rất khó khăn nhưng bớt ăn bớt mặc thì vẫn làm được.

Bằng không cả đời này bọn họ sẽ không có cơ hội đón được thái tử điện hạ về. Vương đại nhân cắn răng: “Được! Một lời đã định!”

Tại buổi triều ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm bẩm báo kết quả cuộc đàm phán giữa hai nước cho nữ đế.

Nữ đế xem điều lệ bồi thường xong thì đọc lại cho bách quan nghe. Nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Ái khanh, ngươi nói suy nghĩ của mình đi!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Đầu tiên về chuyện tiền chuộc sáu mươi vạn quân Đại Hạ! Sáu mươi vạn người này bị nhốt ở Hổ Lao Quan, ngày nào cũng phải uống nước ăn cơm, hơn nữa còn phải phái người trông coi bọn họ nghiêm ngặt, lãng phí lương thực và nhân lực, kéo dài một ngày thì sẽ chịu tổn thất thêm một ngày, gánh nặng sẽ rất lớn!”

“Thế nên vi thần cho rằng chi bằng chúng ta nắm bắt lợi ích, thả bọn chúng ra! Chỉ cần thái tử Hạ Thiên Khung vẫn còn trong tay chúng ta thì Đại Hạ sẽ không dám manh động!”

“Một nghìn vạn lượng là số tiền thích hợp!”

“Một là để bồi thường cho những tổn thất mà triều đình ta phải chịu, chúng ta còn lãi được một chút! Hai là con số này cũng không lớn, Đại Hạ hoàn toàn có thể chi trả được! Như vậy, chúng ta có thể lập tức xóa bỏ được gánh nặng này!”

Nữ đế khẽ gật đầu: “Nói hay lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK