“Chính là phủ doãn Lâm Bắc Phàm vẫn luôn sống bên cạnh bộ xương rồng này! Chỉ đáng tiếc đối phương là một kẻ đọc sách, không hiểu võ đạo, bằng không đã có cơ hội học được tuyệt học vô thượng từ bộ xương rồng này, trở thành anh hùng đỉnh cấp đương thời rồi!”
“Ôi! Đáng tiếc quá!”
Các cao thủ đều dao động vô cùng.
Nếu không phải bên dưới Quan Long Đài có rất nhiều cao thủ bảo vệ thì bọn họ đã sớm đi cướp rồi!
Nhìn thấy một màn này, Lâm Bắc Phàm quyết định kích thích bọn họ một chút.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía các môn phái, trông thấy một hòa thượng nhỏ ngơ ngác như con nai vàng, cười bảo: “Ha ha, chính là ngươi!”
Hắn sử dụng Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, một luồng ý chí tinh thần giáng xuống tiểu hòa thượng đó.
“Mây tím bao phủ, dịch kinh tẩy túy, chí dương nhiệt khí...” Tiểu hòa thượng mê mê tỉnh tỉnh, rơi vào trong giác ngộ.
Đúng lúc này, trên trời có một luồng sáng chiếu lên người tiểu hòa thượng, trông trang nghiêm vô cùng.
Một màn thần kỳ này khiến mọi người kinh ngạc đứng hình.
“Rốt... rốt... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Thiên Bảo làm sao vậy?”
“Tại sao lại có hiện tượng lạ như vậy?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đi qua: “Các vị đại sư đừng hoảng loạn! Vị tiểu sư phụ này thoạt nhìn... thoạt nhìn hình như giác ngộ rồi! Hắn có khả năng đã cảm ngộ được đạo lý thiên địa từ trên bộ xương rồng!”
“Giác ngộ rồi!” Mọi người lại ngạc nhiên.
Tuy rằng đã sớm biết được từ chỗ Lâm Bắc Phàm rằng bộ xương rồng này có thể khiến người ngộ đạo, thăng cấp cảnh giới tu vi, nhưng cho đến nay vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, thật sự quá thần kỳ!
“Yên lặng! Yên lặng! Mọi người đừng làm ồn đến Thiên Bảo!” Phương trượng trụ trì lớn tiếng nói.
Mọi người đều gật đầu, nín thở chỉ sợ quấy rầy đối phương, sau đó đúng lúc này, một màn thần kỳ hơn đã xảy ra.
Chỉ thấy khí thế quanh người tiểu hòa thượng lại từ từ tăng lên, nội lực càng lúc càng thâm hậu, cuối cùng giống như phá vỡ xiềng xích ràng buộc nào đó, ầm một tiếng đã đột phá, thực lực đạt đến một cấp bậc khác!
Đám người vây xem kích động vô cùng.
“Đột phá rồi! Hắn ta đột phá rồi!”
“Từ cưởng giả Cửu phẩm lập tức nhảy lên Bát phẩm! Tốc độ thật nhanh!”
“Xương rồng quả nhiên có thể gia tăng thực lực!”
Đại khái khoảng nửa nén nhang qua đi, khí tức của tiểu hòa thượng đã ổn định, thánh quang trên đầu cũng dần biến mất.
Hắn ta mơ màng mở mắt ra, bị một màn trước mặt dọa sợ hết hồn.
Chỉ thấy trước mặt hắn ta toàn người là người, người nào cũng nhìn hắn ta một cách nhiệt tình, giống như muốn nuốt hắn ta vào trong bụng vậy.
Tiểu hòa thượng sợ hãi, lập tức trốn sau lưng trụ trì Thiếu Lâm: “Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều nhìn tiểu tăng? Trên mặt tiểu tăng có hoa sao?”
Trụ trì Thiếu Lâm mang vẻ mặt hiền từ: “Thiên Bảo, đừng sợ hãi, mọi người chỉ đang quan tâm ngươi mà thôi! Mau nói cho vi sư biết vừa rồi ngươi đã trải qua những gì, tại sao thực lực lại đột phá?”
Lúc này tiểu hòa thượng mới phát hiện ra thực lực của mình quả thật đã bất tri bất giác đột phá rồi!
Còn chưa kịp hào hứng lại phát hiện ra ánh mắt của mọi người càng cháy bỏng và tham lam hơn.
Hắn ta rụt cổ, run rẩy đáp: “A di đà phật! Tiểu tăng cũng không biết vừa rồi đã trải qua chuyện gì... Khi ấy tiểu tăng đang niệm Tâm Kinh thì đột nhiên đầu óc trống rỗng, có một tiếng nói to lớn và uy nghiêm vang lên giống như từ trời truyền xuống, hình như người đó đang truyền pháp, tiểu tăng bất tri bất giác ngủ quên! Khi tiểu tăng tỉnh lại thì nhìn thấy các vị đây!”
“Hắn truyền pháp gì hả, nói mau!” Có người vội hỏi.
Tiểu hòa thượng run cầm cập đọc ra: “Mây tím bao phủ, dịch kinh tẩy túy, chí dương nhiệt khí.”
Còn chưa được trăm chữ đã lại khiến các cao thủ có mặt ở đó hiểu ra, vô cùng kích động.
“Đây chắc chắn là một bản tuyệt học vô thượng!”
“Chưa đến trăm chữ nhưng chữ nào như châu ngọc, đã khiến lão phu nhận được lợi ích không nhỏ.”
“Bộ xương rồng này quả nhiên có thể giúp người ngộ đạo!”
“Sau đó thì sao? Sau đó là gì?” Có người giục.
Tiểu hòa thượng sợ hãi rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp: “Sau đó hết rồi, tiểu tăng chỉ nhớ nhiêu đó thôi! A di đà phật!”
“Tiểu hòa thượng, có phải ngươi cố tình giấu diếm, không nói không?” Có người lớn tiếng chất vấn.
Trụ trì Thiếu Lâm đứng ra, nói một cách vô cùng tự tin: “Cho dù có giấu diếm thì đã sao? Đây là thứ mà đệ tử Thiếu Lâm ta đã ngộ ra, thuộc về Thiếu Lâm Tự ta, liên quan gì đến các ngươi?”
“Trụ trì Thiếu Lâm nói như thế là không đúng?”
“Tuy đây là thứ mà đệ tử Thiếu Lâm ngươi ngộ ra, nhưng pháp là xương rồng truyền thụ, nên thuộc về tất cả những người có mặt ở đây!”
“Thiếu Lâm Tự các ngươi muốn ăn mảnh chứ gì?”
Mắt thấy mọi người cãi nhau, tiểu hòa thượng gấp đến sắp khóc: “Thật sự không có mà, người xuất gia không nói dối!”
Mắt thấy tiểu hòa thượng không giống nói dối, mọi người đều mất mát hẳn.
Lại nhìn về phía bộ xương rồng to lớn bên cạnh, ánh mắt nóng rực hơn trước đó!
Xương rồng thật sự có thể giúp người ngộ đạo, nâng cao tu vi sao?
Đây là một ví dụ sống động đang xảy ra ngay dưới mí mắt của bọn họ!
Nhân sĩ võ lâm bên ngoài sân cũng không thể làm thinh được nữa!