Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lâm Bắc Phàm, Dạ Lai Hương còn tưởng hắn không thốt nên lời nên càng đắc ý hơn.

Hắn ta nhướn mày, khiêu khích nói: “Phủ doãn đại nhân thân mến, hiện giờ ngươi đã không thể ra lệnh cho ta được nữa rồi! Sau này ngươi phải gọi ta một tiếng ngự miêu đại nhân biết chưa hả? Ha ha!”

Lâm Bắc Phàm im lặng rút một thanh đao nhỏ ra: “Ban nãy ngươi nói gì cơ ta không nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa đi!”

Mặt Dạ Lai Hương bỗng xanh mét: “Đậu má! Sao ngươi lại có một thanh đao nữa vậy?”

Lâm Bắc Phàm cười một cách lạnh lùng: “Tại sao ta không thể có? Nếu không có cách khắc chế ngươi thì sao ta nỡ giao một thanh đao tốt như vậy cho ngươi?”

“Không sợ không sợ! Ta cũng có đao, ta không sợ ngươi!”

Dạ Lai Hương âm thầm quan sát Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm nhướn mày bảo: “Ngươi thử xem!”

Dạ Lai Hương bèn nhấc đao lên, hắn ta phát hiện vẻ sắc bén của thanh đao trong tay mình giảm đi vài phần, nó đã trở thành một thanh đao bình thường.

Ngược lại, thanh đao trong tay Lâm Bắc Phàm lại càng rực rỡ hơn. Dạ Lai Hương bắt đầu hoang mang: “Chuyện gì thế này?”

Lâm Bắc Phàm cười lạnh: “Mặc dù hai thành đao này đều có từ vị tiền bối kia, song chúng nó cũng phân cao thấp! Thanh đao của ngươi là cái, còn của ta là đực, cái gặp đực thì đương nhiên phải tước vũ khí đầu hàng rồi!”

Dạ Lai Hương đờ người ra: “Đậu má! Lại còn thế nữa?”

Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Sau này ta còn phải gọi ngươi một tiếng ngự miêu đại nhân nữa không?”

Dạ Lai Hương kích động, hắn ta đập bàn, phẫn nộ nói: “Phủ doãn đại nhân, sao ngươi lại nói vậy được? Gì mà ngự miêu đại nhân, cứ gọi ta là Tiểu miêu ( mèo nhỏ) thôi!”

Lâm Bắc Phàm chau mày: “Như vậy liệu có hơi thiếu tôn trọng không…”

Dạ Lai Hương tiếp tục quát: “Gì mà không tôn trọng? Ngươi gọi ta là ngự miêu đại nhân mới là bất kính kìa! Ngươi mà không gọi ta là tiểu miêu thì ta trở mặt với ngươi luôn!”

Lâm Bắc Phàm im lặng cất đao đi: “Nếu ngươi đã thành tâm thành ý như thế thì ta không làm khó ngươi nữa, tiểu miêu!”

“Ơi!”

Dạ Lai Hương đáp lại, hắn ta âm thầm chảy nước mắt, sau đó đau lòng rời đi.

Tiểu quận chúa đi ngang qua trông thấy vậy thì kinh ngạc: “Dạ Lai Hương, sao ngươi khóc thế?”

Dạ Lai Hương ôm ngực: “Bởi vì ban nãy ta mới ăn một bát mì, đau tim không thở được!”

Tiểu quận chúa càng kinh ngạc hơn: “Mì gì mà khiến ngươi rớt cả nước mắt thế kia?”

“Mì ta ăn là… mì chan nước mắt! Oa!”

Tiểu quận chúa: “…”

Hai ngày nữa trôi qua, đội ngũ đàm phán của Đại Hạ tới.

Bọn họ muốn đàm phán với triều đình, chuộc lại sáu mươi vạn quân và thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung.

Nữ đế giao chuyện này cho Lâm Bắc Phàm toàn quyền xử lí.

Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ, nữ đế đúng là hiểu lòng hắn, cơ hội cho hắn kiếm tiền lại tới rồi.

Hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn là tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương cũng tới góp vui, họ muốn xem Lâm Bắc Phàm đàm phán kiểu gì.

Bọn họ lần lượt ngồi ở hai bên trái phải Lâm Bắc Phàm. Tiểu quận chúa khá là hiếu học, nàng kéo tay áo Lâm Bắc Phàm, thỉnh giáo: “Lâm Bắc Phàm, làm sao để đàm phán thế? Ngươi dạy ta được không?”

Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa dỏng tai nghe.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Tiểu quận chúa, đàm phán giữa hai nước yêu cầu nhiều thứ lắm, phải chú ý ngôn từ, tự nhiên rộng lượng, còn phải hiểu phép lịch sự, biết kiềm chế mới có thể thể hiện sức mạnh của nước mình!”

“Ồ, hóa ra là vậy!”

Hai người kia bừng tỉnh.

Lâm Bắc Phàm phất tay: “Dù sao thì tí nữa hai người đừng quan tâm gì hết, cứ xem ta thể hiện đây!”

“Được, được!”

Hai người gật đầu rồi ngồi ngay ngắn.

Đội đàm phán của Đại Hạ tới, trong đó có vài người Lâm Bắc Phàm biết, đó chính là các đại thần theo thái tử Đại Hạ tới thăm Đại Võ.

Lâm Bắc Phàm chắp tay, híp mắt cười và nói: “Các vị đại nhân, đã lâu không gặp!”

“Lâm đại nhân, đã lâu không gặp!”

Trông sắc mặt các đại biểu bên Đại Hạ khó coi vô cùng. Đại Hạ của bọn họ đã bị kẻ trước mặt dẫn binh đánh bại.

Binh mã và thái tử Đại Hạ cũng đã bị kẻ trước mặt này bắt giữ, bọn họ phải vui vẻ kiểu gì?

Lâm Bắc Phàm vẫn giữ vẻ tươi cười: “Ta tin các vị cũng không có tâm trạng uống trà đâu, hiện giờ chúng ta bắt đầu đàm phán luôn đi!”

“Lâm đại nhân nói có lý, chúng ta hãy bắt đầu đàm phán ngay bây giờ!”

Người dẫn đầu đoàn đại biểu Đại Hạ họ Vương, hắn ta ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Lâm Bắc Phàm, đoạn dâng một phần tư liệu lên, nói: “Lâm đại nhân, chuyến này chúng ta tới là để chuộc lại sáu mươi vạn binh mã đang bị nhốt tại Hổ Lao Quan cùng với thái tử điện hạ Hạ Thiên Khung! Đây là điều kiện mà Đại Hạ chúng ta đưa ra, mời Lâm đại nhân xem!”

Lâm Bắc Phàm chỉ liếc một cái thôi đã muốn bùng nổ, hắn đập bàn, quát: “Với một xíu thế này mà đòi chuộc sáu mươi vạn binh mã, lại còn đòi thêm thái tử Đại Hạ! Xem ra các ngươi không có chút thành ý nào cả, bản quan không đàm phán với các ngươi nữa!”

Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương ngồi bên cạnh giật mình! Ơ, phải lễ phép lịch sự, phải kiềm chế cơ mà? Sao đột nhiên lại nổi đóa lên thế?

Dọa bé cưng sợ phát khiếp!

Đại biểu Đại Hạ cũng giật thon thót, sao đột nhiên lại tức giận thế kia?

Trà trên bàn bắn tung tóe lên mặt bọn họ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK