Nhìn thấy Lâm Bäc Phàm, không hiểu sao ánh mắt nàng lại có vẻ né tránh, sự cam đảm ngày thường cũng chẳng thấy đâu nữa.
Lâm Bắc Phàm nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tử Nguyệt cô nương, lần trước ngươi chạy nhanh thật đấy! Lợi dụng lúc bản quan không để ý, đùa giỡn bản quan! Đùa giỡn xong rồi thì co chân chạy mất, lại còn chẳng cho ta thứ gì cả! Nếu bản quan không lấy cái ghế quân sư ra uy hiếp, ngươi sẽ tránh mặt không chịu gặp ta phải không? Nói xem, ngươi đáng tội gì hả?"
"Đại nhân, tiểu nữ biết sai rồi mà!"
Tử Nguyệt công chúa tỏ vẻ điêm đạm, đáng yêu mà nói: "Muốn bế hay muốn ôm, muốn hôn hay muốn ngủ, đều tùy ý ngươi cả, chắc chắn tiểu nữ sẽ không nhíu mày lấy một cái!"
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạ!"
Quả nhiên là một nàng yêu nữ!!
Chiếm hời ở chỗ ta, lại còn muốn được voi đòi tiên! Làm gì có cái lý ấy!
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ thản nhiên: "Ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Bản quan không cần sắc, chỉ cần tiền thôi."
"Không có tiền đâu, chỉ có thể bồi thường bằng thịt mà thôi!"
Tử Nguyệt công chúa lại tỏ vẻ đáng thương mà nói.
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạI"
Thấy dáng vẻ buồn phiền của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bật cười khanh khách, sự xấu hổ trước đó đã không cánh mà bay.
Nàng ghé sát vào tai Lâm Bắc Phàm, hơi thở thơm ngát như hoa lan, nói: "Quân sư đại nhân yên tâm, thật ra bản cung đã sớm chuẩn bị một món quà lớn rồi! Chỉ
là, đường đi hơi xa, nên vẫn chưa đem đến kịp!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: "Món quà này lớn đến chừng nào thế?"
"Đáng giá năm trăm vạn lượng đấy!"
Vẻ Lâm Bắc Phàm lập tức trở nên hớn hở: "Công chúa có lòng rồi!"
'Trong lòng Tử Nguyệt công chúa có hơi khó chịu!
Một đại mỹ nữ như ta dâng tới cửa mà cũng chẳng thể mê hoặc nổi ngươi, thế mà năm trăm vạn lượng lại khiến ngươi phải khuất phục!
Không ngờ nàng lại chẳng quyến rũ bằng mấy thứ dung tục ấy! Đây là lần đầu tiên này nghỉ ngờ vào mị lực của chính mình đấy! Vì vậy, nàng mới hỏi hắn rằng.
Nếu được lựa chọn, rốt cuộc Lâm Bắc Phàm sẽ chọn bạc, hay là chọn nàng.
"Tất nhiên là bạc rồi!" Lâm Bắc Phàm không chút do dự.
Tử Nguyệt công chúa vô cùng đau lòng: "Trong mắt quân sư, không ngờ bản cung lại chẳng sánh bằng thứ tiền bạc dung tục này!"
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: "Công chúa hiểu lầm rồi! Ta đã đọc sách của Khổng Mạnh, những điều này đều do Mạnh Tử dạy đấy!"
Công chúa méo mặt: "Mạnh Tử dạy ngươi thế nào, mà lại khiến ngươi nhận tiền không nhận người thế hả?”
"Mạnh Tử đã từng nói" Lâm Bắc Phàm thản nhiên mà nói: "Người đẹp, ta muốn có! Bạc, ta cũng muốn có! Không thể lấy cả hai thứ được, đành phải bỏ người lấy bạc thôi! Nếu mà được ấy à, ta muốn lấy cả hai!"
Tử Nguyệt công chúa: "Trời ạ! Đây thật sự là lời Mạnh Tử nói sao?"
"Tất nhiên rồi! Công chúa, với trí thông minh của ngươi, ta lừa nổi ngươi chắc?"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ngang ngược.
Tử Nguyệt công chúa lườm Lâm Bắc Phàm một cái: "Ngươi ít khi lừa ta lắm chắc?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Nhưng mà, nếu quân sư đồng ý theo bản cung tới Võ Tây, đồng thời toàn tâm toàn ý mà phục hưng Tà Nguyệt, thì vinh hoa phú quý gì ngươi cũng có, muốn bạc có bạc, ngay cả bản cung cũng đồng ý..."
Tử Nguyệt công chúa hơi đỏ mặt, cúi đầu nói với vẻ ngượng ngùng: "Nương nhờ ở ngươi, sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con!"
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạt"
Đồ yêu nữ nhà ngươi, lại quyến rũ ta nữa rồi! Ngươi không biết ta không thể cưỡng lại nổi sự mê hoặc hay. sao? Đặc biệt là sự mê hoặc của phú bà!
Đúng lúc này, tiểu quận chúa từ trong bếp bước ra.
'Thấy dáng vẻ châu đầu ghé tai, tình chàng ý thiếp của hai bọn họ, sự ghen tuông trong lòng nàng lập tức nổi lên, nàng xông tới trước mặt Tử Nguyệt công chúa, nói với vẻ khó chịu: "Sao ngươi lại tới đây thế hả?"
"Chào tiểu quận chúa! Tế tửu đại nhân mời tiểu nữ đến đây thưởng thức món Bụt Nhảy Tường, nghe nói đó là mỹ vị số một trong thiên hạ, nên tất nhiên tiểu nữ tử phải đến rồi!"
'Tử Nguyệt công chúa mỉm cười đáp.
Tiểu quận chúa dùng ngón tay dí vào ngực Lâm Bắc. Phàm: "Cái tên này, trông thế mà phong lưu quá nhỉ, ăn một bữa cơm thôi mà cũng không quên gọi hồng nhan tri kỷ đến!"
"Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói.
"Ngươi còn nói lý đấy à?”
Tiểu quận chúa nổi giận.
"Có lý thì đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước cũng khó đi"
Lâm Bắc Phàm nói.
"Đừng có kiếm cớ với ta! Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ ấy à? Nhìn cái dáng vẻ mê đắm sắc đẹp này của ngươi, chỉ sợ đến khi già rồi vẫn là một tên háo sắc!"
Tiểu quận chúa châm chọc.
"Tất nhiên rồi, nam nhi có chết vẫn là thiếu niên!"
Lâm Bắc Phàm nói.
Tiểu quận chúa: "Đậu má!"
'Tử Nguyệt công chúa đứng bên cạnh nhìn hai người đấu võ mồm, cười đến nỗi không thể khép miệng lại nổi. Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Mọi người đều biết đã đến lúc rồi, tập trung lại ở chòi nghỉ mát, chuẩn bị thưởng thức món ngon trong truyền thuyết này.
Phóng mắt nhìn xa, Lâm Bắc Phàm chợt nhận ra rằng, hiện giờ ở đây đang tập trung các cô gái xinh đẹp.
Lý Sư Sư tiểu thư khuê các, Lý Ngọc Tâm thanh lệ thoát tục, Mạc Như Sương phong thái hiên ngang, Tử Nguyệt công chúa quyến rũ mị hoặc, tiểu quận chúa ngây thơ tham ăn... ai nấy đều có điểm khác biệt, xinh đẹp đến thết
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nhớ tới hai người phụ nữ khác, Bạch Quan âm thần bí khó lường và nữ đế khuynh quốc khuynh thành.
Bất tri bất giác, hắn lại gặp được nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như thế. Còn có rất nhiều người bạn thú vị nữa chứ.
Đại Lực thật thà chất phác, tuyệt đối trung thành, Quách Thiếu Soái có nhiệt huyết cao ngút, nhưng lại liên tục bị đả kích, Tịnh Đài đại sư một lòng hướng phật, tiểu hòa thượng ngây ngô, và kiếm tiên cùng đao thánh không biết hiện đang ở nơi nào.
Tất nhiên là, kẻ thù của hắn cũng trải dài khắp thiên hạ.
Nếu tất cả những việc mà hắn làm bị lộ ra bên ngoài, nhất định sẽ bị người khắp thiên hạ điên cưồng truy sát.
Nhưng, cũng may là hắn đã đạt được thực lực của Tông Sư, đủ để đối phó với mọi chuyện.