“Đại quân Đại Võ các ngươi xâm lược Đa La, đánh chiếm thành trì, cướp đoạt đất đai, tàn sát hoàng thất Đa La, tàn bạo bất nhân, khiến trời đất phẫn nộ! Bản cung thay mặt cho Đại Viêm tới khuyên các ngươi mau chóng rút binh, bằng không hậu quả tự các ngươi gánh chịu!"
Nữ đế đập bàn, quát: “Là bọn họ xảo trá, vong ơn bội nghĩa đó hủy bỏ hiệp ước trước! Khi ấy bọn họ thất bại, trãẫm đã không làm khó bọn họ, còn cho bọn họ hưởng bao nhiêu lợi ích, chúc cho bọn họ phát triển! Kết quả đến khi bọn họ no đủ rồi lại quay lại cắn chúng ta một phát, đúng là quá vong ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói! Với một quốc gia như thế thì bắt buộc
phải đánh, không đánh thì họ sẽ không biết đúc kết kinh nghiệm!"
“Thế giờ trận chiến đã kết thúc, tại sao còn chiếm cứ mãi không chịu buông? Đại Võ các ngươi đúng là có dã tâm to lớn mà!” Tam hoàng tử nói.
Sắc mặt nữ đế bỗng trở nên tốt hơn, nàng mỉm cười: “Về việc thu phục được Đa La chỉ có thể nói là nằm ngoài dự đoán, trầm cũng không ngờ tới! Chỉ có thể nói hoàng triều Đa La không được lòng dân nên bị bách tính ruồng bỏ, như vậy mới khiến chúng ta vào được Đa La, ý trời là vậy! Triều đình Đa La hoàn toàn là tự làm tự chịu, chọc không đúng người! Ha ha.."
'Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà tức điên lên! Đấy mà là nằm ngoài dự đoán hả?
Rõ ràng là các ngươi bày mưu tính kế đã lâu!
Sau này Đại Viêm của bọn họ đã từng nghiên cứu, phát hiện kế hoạch thôn tính này đã thực hiện được hai năm rôi!
Năm ấy Đa La thua Đại Võ phải bồi thường sau chiến tranh, ấy thế mà Đại Võ lại rất hào phóng, nói không cần khoản bồi thường ấy, hơn nữa còn cho Đa La rất nhiều lợi ích. Bọn họ làm như vậy là để nắm giữ huyết mạch kinh tế của Đa La, từ đó thu phục được càng nhiều dân chúng nước Đa La.
Tới nay quả nhiên kế hoạch đó đã thành công!
Mãi sau triều đình Đa La mới nhìn thấu âm mưu này, vậy nên bọn họ mới hủy bỏ hiệp ước.
'Thế nhưng Đại Võ lại được đà cắt luôn nguồn cung ứng vật tư cho bọn họ, làm nền kinh tế của bọn họ suy thoái. Cộng thêm việc Đại Võ không ngừng tuyên truyền dư luận khiến Đa La loạn lên, quý tộc chạy trốn, dân chúng thì hoài nghi.
Sau đó, đại quân mười vạn người của Đại Võ tiến về phía nam, cả quãng đường đều không gặp trở ngại gì cả. Trừ việc binh mã của Đại Võ hùng mạnh ra thì bách tính Đa La còn bất mãn với triều đình Đa La, thế nên bọn họ mới mở cổng thành đón kẻ địch vào.
Sau này mọi chuyện trở nên vô cùng dễ dàng, bọn họ đã đánh chiếm được Đa La. Giờ lại còn bảo là nằm ngoài dự đoán?
Đúng là không biết xấu hổ!
“Bệ hạ Đại Võ, mọi người đều là người thông minh, thôi thì chúng ta đừng giả bộ ngây ngô để lừa nhau nữa! Yêu cầu của Đại Viêm chúng ta chỉ có một, đó chính là Đại Võ lập tức rút binh mã, bằng không chúng ta chỉ đành gặp nhau ở chiến trường thôi!” Tam hoàng tử Đại Viêm nói với giọng uy hiếp.
Sắc mặt bách quan văn võ trong triều bèn thay đổi.
“lm miệng! Ngươi dám uy hiếp bệ hạ hả!”
“Đúng là quá bất kính rồi!"
“Tam hoàng tử, khuyên ngươi mau chóng cúi đầu xin lỗi đi, bằng không hậu quả tự ngươi gánh chịu!"
'Tam hoàng tử kiêu ngạo nói: “Bản cung đại diện cho Đại Viêm tới đây, đây chính là thái độ của Đại Viêm, tuyệt đối sẽ không thay đổi!"
“Ngươi!”
Bách quan trong triều tức đến đỏ mặt.
Nữ đế cũng rất tức giận, có điều nàng vẫn giữ được khí chất của bậc đế vương, bảo: “Đây là chuyện đánh trận, nguyên soái, ngươi đứng ra cho ý kiến đi!"
“Nguyên soái?"
'Tam hoàng tử chau mày, Đại Võ có chức quan này sao? Sao hắn ta lại không biết nhỉ?
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đứng ra, mỉm cười nói: “Xin chào tam hoàng tử điện hạ! Nhờ những công lao lập được từ trước đến nay, bản quan vừa mới được bệ hạ phong làm đại nguyên soái, quản lý chuyện quân sự khắp cả nước! Bên cạnh đó, bản quan vẫn tiếp tục làm thừa tướng của Đại VõI"
Đồng tử trong mắt tam hoàng tử co lại, hắn ta thấy chấn kinh vô cùng! Cái tên này được lên làm đại nguyên soái rồi ư? Còn nhớ năm ngoái cũng vào khoảng thời gian này, cái tên kia vẫn chỉ là một tế tửu nho nhỏ thôi mà. Kết quả một năm trôi qua mà hắn đã lên chức thừa tướng! Giờ còn khiến người ta kinh ngạc hơn nữa khi đến chức nguyên soái cũng năm trong tay hắn!
Chuyện quân sự và chuyện chính trị kết hợp làm một, trừ hoàng đế ra thì hắn chính là người đứng đầu thiên hạ rồi! Điều này quá đáng sợ đi!
“Lâm đại nhân, tốc độ thăng quan tiến chức của ngươi khiến bản cung phải đổ mồ hôi đấy!” Tam hoàng tử nói. “Đa tạ điện hạ đã khen, bản quan quả thực không dám nhận!”
Lâm Bắc Phàm hơi khom người.
Nữ đế phất tay, n khanh, hiện giờ ngươi chính là đại nguyên soái của triều đình ta, chủ yếu quản lí chuyện quân sự, ngươi nói chuyện với hắn ta đi!"