Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, vấn đề này hắn đã nghĩ đến từ lâu rồi! Hắn sẽ chạy bất cứ lúc nào!

Một khi nữ đế không còn khoan dung với hắn được nữa, triều đình không thể tha thứ cho hắn được nữa, Đại Võ không thể chứa chấp hắn nữa thì hắn chạy thôi!

Dựa vào thực lực Đại Tông Sư của mình, trời cao đất rộng, nơi nào hắn chả đi được? Trừ nữ nhân đáng sợ kia ra thì còn ai không thu lưu được hắn?

Song tiếc là nữ nhân kia lại cùng một giuộc với hắn!

Thế nên hắn đã chẳng buồn quan tâm chuyện này từ lâu!

Mà lúc này, trông thấy nụ cười thản nhiên của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung thấy khó hiểu vô cùng! Bình thường khi gặp phải chuyện này các quan viên đều vô cùng bất an, hoảng loạn, trong lòng tràn ngập sợ hãi!

Tại sao hắn ta không nhìn thấy vẻ hoảng loạn trên gương mặt của Lâm Bắc Phàm dù chỉ một chút? Sao hắn lại không biết sợ như vậy?

Chẳng lẽ hắn chỉ cần tiền chứ không cần mạng? Hay là hắn có “bệ đỡ” nào đó?

“Chuyện này không cần điện hạ phải quan tâm đâu!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Bản quan còn có việc nên đi trước đây, lần sau lại tới thăm ngươi! Điện hạ, ngươi phải giữ gìn sức khỏe nhé, đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch!”

Sắc mặt Hạ Thiên Khung trầm xuống: “Yên tâm! Vì Đại Hạ bản cung tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch!

“Thế thì ta yên tâm rồi!”

Lâm Bắc Phàm rời khỏi Hổ Lao Quan.

Lúc đi trên đường hắn lại gặp Dạ Lai Hương đang vội vội vàng vàng chạy.

Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm trông thấy cảnh này, hắn thắc mắc: “Dạ Lai Hương, có chuyện gì mà hoảng loạn thế?”

Dạ Lai Hương đáp: “Sư phụ của ta đến thăm ta, ta phải trốn đã!”

Lâm Bắc Phàm lại càng không hiểu: “Sư phụ ngươi đến thăm ngươi là chuyện tốt cơ mà?”

Dạ Lai Hương lại bảo: “Nhưng sư phụ ta muốn mạng người đó!”

Chỉ với hai ba câu nói mà Dạ Lai Hương đã chạy biệt tăm biệt tích. Đúng lúc ấy, phía xa truyền tới một cỗ khí thế vô cùng mạnh.

Chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc phơ nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh đang bay tới bay lui, trên tay cầm một cây thương dài. Hắn ta đáp lên đỉnh mái nhà, đứng từ trên cao và hỏi: “Các ngươi có thấy tên đồ nhi xấu Dạ Lai Hương của ta không?”

Ánh mắt sắc lẹm của hắn ta nhìn khắp, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm.

Bởi lẽ Lâm Bắc Phàm đứng đó quá nổi bật, hơn nữa hình như hắn còn không sợ lão giả kia. Lâm Bắc Phàm chỉ tay về một hướng: “Hắn ta chạy về phía bên kia!”

“Đa tạ thiếu hiệp, bản tọa đi đây!”

Lão giả nói rồi tiếp tục đuổi theo.

“Vù.”

“Vù.”



Cường giả trong thành ai cũng chạy theo. Lâm Bắc Phàm cũng đuổi theo xem kịch hay.

Bên ngoài thành, vị lão giả kia đã đuổi kịp Dạ Lai Hương, hai bên đang đấu đá nhau.

Chỉ thấy vị lão giả kia giơ cây thương trong tay, tiếng cười vang vọng: “Đồ nhi ngoan, nghe đâu ngươi đã giết được hai vị Tông Sư? Ha ha… hai năm thôi mà ngươi đã tiến bộ vậy rồi! Mau thể hiện ra cho sư phụ xem nào!”

Dạ Lai Hương vừa tránh vừa nói: “Sư phụ, đấy đều là người ta đồn thổi thôi, sư phụ đừng xem là thật!”

“Bớt phí lời, xem thương của ta đây!”

Hai người đánh nhau đến kinh thiên động địa!

Song thực ra chỉ có Dạ Lai Hương là thảm, hắn ta bị đánh tới đánh lui như cái bao cát!

Một lát sau, gương mặt anh tuấn của hắn ta lại bị đánh đến mức biến dạng, trông kinh khủng vô cùng!

Song dù vậy, hắn ta vẫn nhanh chóng tránh đòn để không bị thương nhiều!

Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi: “Hóa ra Dạ Lai Hương luyện khinh công kiểu này! Toàn là bị ép cả, muốn đánh người thì phải học cách bị đánh đã!”

Lúc bấy giờ, Dạ Lai Hương cảm thấy nhục nhã vô cùng!

Phải biết rằng hiện giờ hắn ta là thần tượng của người dân khắp thành, là anh hùng bảo vệ đất nước của Đại Võ, còn là Ngự Miêu đại hiệp!

Bộ dáng bị đánh lúc này của hắn ta thật mất mặt biết bao!

Thế là hắn ta hét lên: “Đủ rồi sư phụ! Nếu sư phụ còn đánh tiếp là ta không khách khí nữa đâu!”



Lão giả nghe vậy bèn hớn hở: “Đồ đệ ngoan, ngươi phải vậy chứ, xem thương của lão phu đây!”

Hắn ta lại càng dốc sức ra tay, uỳnh uỳnh uỳnh…

Dạ Lai Hương răng rơi đầy đất, hắn ta lôi một thanh đao nhỏ ra, nói: “Sư phụ, là sư phụ ép ta!”

Lâm Bắc Phàm nở một nụ cười kì lạ: “Ha ha…”

“Sư phụ, xem đao đây!”

Dạ Lai Hương nhanh chóng tránh thương rồi sáp đến trước mặt lão giả, đâm vào lồng ngực của hắn ta, chếch khỏi vị trí giữa một chút.

Lão giả ấy vậy mà không tránh.

Đao của Dạ Lai Hương đâm trúng ngực hắn ta.

Sau đó, chỉ thấy một tiếng keng vang lên như kiểu mới đâm vào sắt chứ không hề đâm vào người.

Dạ Lai Hương ngẩn ra: “Sao lại thế này? Không thể nào… không thể nào…”

Hắn ta đâm thêm phát nữa nhưng không hề đâm thủng!

Lão giả cạn lời: “Đồ nhi, ngươi đang làm cái gì đấy? Ngươi lấy thanh đao tầm thường này đâm lão phu ư? Não ngươi bị úng nước hả?”

“Sư phụ đợi đã, để ta đâm thêm hai nhát nữa…”

Lão giả giơ thương lên: “Đồ nhi, xem ra đầu ngươi có vấn đề rồi, để bản tọa đánh cho ngươi tỉnh!”

“Đừng mà sư phụ… đừng mà…”

“Uỳnh!”

“Uỳnh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK