"Tại sao Đại Võ bọn ta lại thất bại được chứ, ngươi muốn dùng lời nói để dắt mũi dư luận thì có!"
"Chẳng cần nhắc tới những thứ khác, Lâm tế tửu của bọn ta là trạng nguyên lang đỗ đầu tam nguyên đấy, có tài tử nào của nước bạn Đại Viêm sánh được với Lâm tế tửu cơ chứ?"
"Nhìn quần áo hắn ta mặc, chắc hẳn là người từ Đại Viêm tới đây, nên mới nói tốt cho nước mình đấy!"
"Hắn ta vốn muốn làm mọi người nao núng, mọi người đừng để ý đến hắn ta làm gì!"
"Lão phu sẽ nói cho các ngươi biết, tại sao Đại Võ thua không còn nghỉ ngờ gì nữa nhé!”
Người kia soạt một tiếng, mở một cây quạt ra, chậm rãi mà nói: "Ở phần thi văn, ngoài Lâm Bắc Phàm ra thì Đại Võ các ngươi chẳng có kẻ nào ra mặt được cả! Còn các tuyển thủ của Đại Viêm bọn ta dự thi lần này, tất cả đều tài năng như trạng nguyên! Chúng ta có năm trạng nguyên, các ngươi chỉ có một, làm sao mà các ngươi thắng được đây?”
"Hơn nữa, trạng nguyên lang của các ngươi ẻo lả như nước, đều là loại thấp bé, trông thì đẹp mà vô tích sự! Có khi bọn ta cử bừa một người ra cũng có thể treo trang nguyên lang của các ngươi lên mà đánh ấy chứ!"
"Ở phần thi võ, các ngươi lại càng không ổn! Chúng †a có một cao thủ Tứ phẩm, bốn cao thủ Ngũ phẩm trẻ tuổi, ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, các ngươi thì có gì nào? Đến cả một cao thủ Tứ phẩm mà các ngươi cũng chẳng có nổi, chắc chắn sẽ chỉ mất mặt xấu hổ mà thôi!"
"Cho nên, lần này nhất định Đại Viêm bọn ta sẽ thành công vang dội!"
"Đại Võ các ngươi, chỉ có thể thất bại thảm hại mà thôi!"
Người kia vừa nói vừa lớn tiếng mà chê cười. Người dân Đại Võ liền nóng máu.
"Nói năng vớ vẩn, sao bọn ta lại thất bại cơ chứ?"
"Ngươi đang ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen thì có, Đại Võ bọn ta tất thắng!"
"Đại Viêm các người thua chắc rồi!"
Vì chuyện này mà hai bên tranh cãi âm ï, cãi cọ tới mức mặt đỏ tía tai.
Đúng lúc đó, không biết có ai hô to một tiếng: "Đội thi đấu của Đại Viêm đến rồi!"
Tất cả mọi người đều ló đầu ra ngoài mà nhìn, dưới sự bảo vệ của quân đội Đại Võ, đội thi đấu của Đại Viêm chậm rãi đi tới.
Người đi đầu là các thanh niên đại diện tham gia thi võ, ai nấy đều toát ra vẻ oai phong lầm liệt, khí độ hiên ngang, vừa nhìn là biết là rồng phượng giữa người thường.
Đi ở phía sau là các tài tử, mặc dù dáng người hơi gầy gò, nhưng ai nấy đều có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, khí độ siêu phàm, vừa nhìn là biết tài hoa đầy người.
Bọn họ không khỏi nghĩ tới các thanh niên tuấn kiệt của Đại Võ, xem bọn họ có thể tranh tài với người ta hay. không.
Nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, chỉ nhớ được một mình Lâm Bắc Phàm. Những người khác, thì không thể nhớ ra nổi.
Trong lòng mọi người không khỏi buồn bã, nghỉ hoặc.
"Chẳng lẽ, Đại Võ ta phải thua hay sao?"
Lúc này, có một vị công tử cả người tràn ngập khí chất phú quý, dưới dự ủng hộ của mọi người, đi tới trước mặt đội tuyển thi đấu của Đại Viêm.
Vị tướng lĩnh dẫn đầu ở phía trước giơ tay ra chặn đường.
"Dừng lại! Đây là khách quý từ Đại Viêm hoàng triều đến, không được vô lễ, mau lui ra đi!"
Vị công tử kia chắp tay, nói với vẻ ngạo mạn: "Bản cung chính là tam hoàng tử của Đại Viêm hoàng triều, Viêm Tinh Hà, cũng là người dẫn đầu đội tuyển dự thi của Đại Viêm!"
Trong đội ngũ của Đại Viêm, tất cả mọi người đều nhận ra tam hoàng tử, cười nói: "Người này đúng là tam hoàng tử, mau cho bọn họ vào đi!"
Sau khi được mọi người xác nhận, các tướng lĩnh mới cho người vào.
"Tam hoàng tử điện hạ, chuyến đi tới Đại Võ lần này, có thu hoạch được gì hay không?"
Có người cười hỏi.
'Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà gật đầu mỉm cười, nói nhỏ: "Thu hoạch rất lớn ấy chứ! Đúng như trong lời truyền miệng, ở Đại Võ này các phiên vương cắt cứ, tham quan hoành hành, cuộc sống của người dân khó khăn, chẳng khác nào một lão già suy yếu, đã sớm chẳng phải là đối thủ của Đại Viêm chúng ta rồi! Thêm vài năm nữa, chắc hẳn sẽ rầm rầm sụp đổi Tới lúc đó, chính là thời cơ tốt để các vị kiến công lập nghiệp!"
"Tốt quá rồi!" Mọi người vô cùng vui mừng.
"Tam hoàng tử điện hạ, cuộc so tài Viêm Võ lần này, liệu Đại Võ bọn họ có thể áp đảo người tài của nước ta hay không?"
Có người hỏi với vẻ lo lắng.
Nụ cười của tam hoàng tử tươi tắn hẳn lên: "Qua sự tìm hiểu của bản cung suốt mấy ngày qua, ngoài cái tên Lâm Bắc Phàm có chút tài hoa kia ra, có thể áp đảo chúng ta ở phần thi văn, thì những kẻ khác hoàn toàn chẳng đáng lo! Lâm Bắc Phàm chỉ có một mình, một bàn tay khó mà vỗ thành tiếng! Cho nên cuộc so tài Viêm Võ lần này, ông trời đứng về phía chúng ta, Đại Viêm chúng ta tất thắng!"
"Tốt quá rồi!"
Mọi người lại càng hài lòng hơn.
"Sư tử vồ thỏ, cũng phải dốc toàn lực! Cho nên, ngày. mai sau khi theo ta đi bái kiến nữ đế của Đại Võ, mọi người phải nghỉ ngơi cho thật tốt! Tranh thủ giành lấy chiến thắng vang dội trong cuộc so tài Viêm VõI"
Tam hoàng tử nói với vẻ hăng hái.
"Vâng, điện hạ!"
Mọi người đáp lời.
Dưới sự sắp xếp của các vị quan lại Lễ bộ, bọn họ bước vào trong dịch quán.
Để ứng phó với cuộc so tài Viêm Võ, bọn họ không ra ngoài đi dạo, rất tuân thủ quy định. Nhưng tới khi trời tối người ngủ, có một bóng người bay vào trong dịch quán, đi tới trước mặt một vị cao thủ Tiên Thiên.
Vậy mà, vị cao thủ Tiên Thiên này lại không hề phát hiện ra, ngủ say như chết.
Bóng người này chỉ quan sát một lát rồi bỏ đi, đi đến trước mặt một cao thủ Tiên Thiên khác rồi lại tiếp tục quan sát.
Khoảng nửa nén hương sau, người này mới lặng lẽ rời khỏi dịch quán.