Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về sau chúng ta còn làm bạn bè được không vậy?

Trông thấy vẻ mặt buồn bực của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương che miệng cười, cười xong nàng lại nghiêm túc bảo: “Có điều mặc dù công tử là một tên tham quan nhưng vẫn là người tốt!”

Lâm Bắc Phàm lại vui: “Như Sương, ngươi đúng là nữ nhân, những lời vô lí như thế mà ngươi cũng nói ra được, ta thích lắm! Ha ha…”

Mạc Như Sương cũng bật cười một cách vui vẻ.

Nàng phát hiện mỗi lần ở cùng với công tử là nàng lại vui vô cùng! Hoàn toàn không u sầu gì cả!

“Cơ mà công tử này, ngươi mà cứ như vậy thì nguy hiểm lắm, ngươi thu tay lại đi, giờ vẫn còn kịp đấy! Bằng không nếu cứ tham tiếp thì thứ chờ đợi ngươi chỉ là vạn kiếp bất phục mà thôi!”

Mạc Như Sương lo lắng, nàng khuyên.

“Người trong giang hồ lúc nào cũng không thể theo ý mình, ở triều đường cũng vậy, chẳng phải sao?”

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Ta đã không còn đường quay đầu rồi! Một người thanh liêm thì không thể làm việc trong một triều đình nhiều gian thần được! Vì để thực hiện chức trách của mình, ta chỉ đành hi sinh thôi!”

“Hơn nữa nếu như ta không tham thì người khác sẽ tham! Người khác không thu được lợi ích gì từ chỗ ta nên chắc chắn sẽ tính kế kẻ khác, mà người ta đâu có lương tâm như ta! Triều đình đang lúc khó khăn, không chịu được dày vò đâu! Một khi triều đình đổ sụp thì chắc chắn sức mạnh sẽ tan rã. Thế nên ta tham là chuyện bất đắc dĩ mà thôi!”

“Ta không vào địa ngục thì ai vào?”

Lâm Bắc Phàm nói dõng dạc: “Để tất cả những viên đạn bọc đường đều nhắm đến ta đi, để tiền bạc che lấp ta đi, ta sẽ không từ chối! Những gì không đánh bại được ta thì sẽ khiến ta trở nên mạnh hơn!”

“Công tử!”

Mạc Như Sương cảm động vô cùng.

Không ngờ phía sau chuyện này lại là những cảm xúc cao thượng như vậy!

Công tử vì lí tưởng của mình, vì trăm dân, vì nước nhà mà đã bỏ ra quá nhiều!

Mà bản thân nàng tầm nhìn hạn hẹp, không nhìn thấy tất cả những điều này!

Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Công tử, không cần biết người khác nghĩ về ngươi như thế nào, trong lòng ta ngươi luôn là hào kiệt anh hùng chân chính! Đời này ta sẽ sống chết cùng ngươi, nguyện không từ bỏ!”

“Được!”

Lâm Bắc Phàm kích động vô cùng, hắn nắm lấy đôi tay của Mạc Như Sương. Xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn!

Mạc Như Sương xấu hổ lắm, nàng hơi giãy tay ra nhưng không được, cuối cùng chỉ đành cúi đầu.

Không lâu sau, Mạc Như Sương mang theo vẻ xấu hổ rời đi.

Lâm Bắc Phàm nhìn Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay, hắn cười hi hi: “Kí Bắc vương, Lãnh Nhược Thiện, bản quan chuẩn bị tặng cho các ngươi một món quà lớn đây! Hi vọng các ngươi đừng ngạc nhiên quá, ha ha!”

Muốn luyện tốt Quỳ Hoa Bảo Điển, ít nhất cũng phải tu luyện trong vòng nửa năm, hắn vẫn còn nhiều thời gian để từ từ mà chuẩn bị, cho nên Lâm Bắc Phàm không vội, dồn tâm sức vào việc xây dựng thành trì trước đã.

Dưới sự cố gắng của Lâm Bắc Phàm, tòa thành mới thay đổi từng ngày, mỗi ngày lại có hình dạng mới.

Thấy một tòa thành hoàn toàn mới sắp mọc lên từ dưới mặt đất trong tay mình, trong lòng Lâm Bắc Phàm ngập tràn cảm giác có thành tựu.

Chỉ cần tòa thành này vẫn sừng sững đứng đó, thì hắn sẽ không thể bị lãng quên.

Hắn sẽ tồn tại vĩnh viễn cùng tòa thành mới này, trở thành một phần của lịch sử.

Cũng có thể nói rằng, đây là dấu ấn nổi bật nhất mà hắn để lại ở thế giới này.

Hôm ấy, nữ đế lại quen thói.

Thấy tòa thành mới có sự thay đổi rõ rệt, nàng rất vui mừng: "Chẳng bao lâu nữa, tất cả các nạn dân ở đây đều được sống trong nhà mới rồi! Lâm ái khanh, ngươi có công lớn lắm đấy!"

"Cảm ơn bệ hạ đã khích lệ, nhưng hiện giờ chúng ta đang gặp phải vài vấn đề!"

"Gặp vấn đề gì, nói đi, trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi!" Nữ đế cao giọng mà nói.

"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng mà nói: "Để đẩy nhanh tiến độ xây dựng tòa thành mới của Đức Thiên Phủ, dồn sức làm tốt công tác quy hoạch đô thị theo kế hoạch chung, để có thể tiến hành công cuộc kiến thiết thành thị theo thứ tự, đẩy mạnh kế hoạch hiện đại hóa thật toàn diện ở cả bốn lĩnh vực, để người dân được sống một cuộc sống hạnh phúc và tươi đẹp, người cần an cư có nhà để ở, người cần canh tác có đất để trồng trọt, người cần lao động có..."

Lâm Bắc Phàm nói tới nói lui một hồi toàn những câu chẳng có ý nghĩa gì.

Khóe miệng nữ đế méo xệch đi: "Ngươi nói đơn giản thôi, nói tiếng người là được rồi!"

"Thần muốn dùng khí cầu lớn bay lên bầu trời để chỉ đạo việc kiến thiết đô thị!" Lâm Bắc Phàm nói một cách đơn giản, dùng ánh mắt đầy mong đợi mà nhìn nữ đế.

Ánh mắt của nữ đế liếc sang chỗ hắn, như thể nàng đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Bắc Phàm rồi vậy: "Ái khanh, ngươi nói nhiều như thế, chẳng phải chỉ là vì ngươi muốn đem khí cầu lớn ra chơi thôi sao? Đúng là làm khó cho ngươi quá mà!"

Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ oan ức: "Bệ hạ, sao bệ hạ có thể nghi ngờ tấm lòng chân thành của vi thần cơ chứ? Những lời vi thần nói đều vì việc xây dựng toàn thành mới, vì Đức Thiên Phủ, vì hàng trăm hàng vạn người dân gặp phải tai ương, vì bệ hạ, vì Đại Võ..."

Nữ đế rất đau đầu: "Thôi được rồi, ngươi muốn chơi thì cứ chơi đi, trẫm sẽ lấy khí cầu lớn ra cho ngươi ngay đây!"

"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm vui vẻ đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK