Trái tim cô đã treo trên họng, bất ngờ chính là... sau khi nghe những lời nói của Phó Kiến Văn, thân thể cô mắc cỡ nóng bỏng, nhưng không có căm ghét.
"lưu manh!" Tố Tâm mắng.
"Nói tôi chính là tên lưu manh! Thân thể của em rõ ràng rất yêu thích tôi lưu manh như vậy, miệng lại nói không thành thật như vậy!"
Phó Kiến Văn nói xong bàn tay lớn chuyển động chu du khắp thân thể Tô Tâm, ngón tay thon dài mạnh mẽ, khêu gợi. Tiếng nói khàn khàn chọc người, như là mê hoặc lòng người.
Tố Tâm bị bao phủ chặt chẽ, lông mày cô căng thẳng, thân thể cũng căng thẳng... Toàn thân đều là nóng bỏng, cô vặn vẹo thân thể muốn trốn khỏi, các giác quan lại vô cùng mẫn cảm, đặc biệt là khi da thịt tiếp xúc với bàn tay lạnh lẽo của anh, thân thể cô không tự chủ run rẩy, xụi lơ ngồi yên tại chỗ.
Cô xấu hổ nhỏ giọng, muốn rút tay mình khỏi tay của Phó Kiến Văn: "Đừng mà!"
Phó Kiến Văn hết sức phối hợp dừng lại, tầm mắt anh quan sát gương mặt ửng hồng của cô: "Như vậy em hãy trả lời tôi! Có muốn thử một chút hay không!"
Phó Kiến Văn nói quá nhanh, làm đầu óc Tố Tâm bị đình trệ: "Thử cái gì!"
"Cùng người ông đàn trưởng thành như tôi nói yêu thương."
Giọng nói của Phó Kiến Văn gợi cảm đến nỗi cả người cô phát run.
Yêu thương, hai chữ thật ấm áp. Từ trong miệng Phó Kiến Văn nói ra lại càng ấm áp hơn, đặc biệt là bàn tay của anh đang thăm dò thân thể cô, làm hô hấp của cô rối loạn.
Ý tứ của những lời này, Tố Tâm hiểu...
Cùng nam sinh nói yêu thương, chính là dắt tay nhau nói yêu thương, nhưng cùng đàn ông nói yêu thương, đặc biệt là cùng đàn ông như Phó Kiến Văn nói yêu thương, chính là cùng anh lăn lộn ở trên giường.
Phó Kiến Văn nói rồi, yêu thương của người đàn ông trưởng thành chính là cùng người mình yêu ở trên giường.
Tố Tâm rất khó tưởng tượng, nếu như mỗi một lần gặp mặt Phó Kiến Văn, trong đầu anh đều suy nghĩ sẽ cùng cô lên giường. Vậy hai người không phải đơn giản là yêu đương mà còn có lên giường cùng nhau nữa sao.
Không biết có phải hay không bị Phó Kiến Văn kích thích, vào lúc này nghĩ tới những thứ này, đầu óc cô đã quay cuồng, đứng không yên ngồi không yên.
Phó Kiến Văn lúc nào cũng nghiêm túc, một thân âu phục giày da, biểu hiện cũng vô cùng chính trực trầm ổn, bây giờ thì Tố Tâm mới thấm thế nào gọi là lưu manh giả danh tri thức.
Cô quay đầu đi, trả lời nước đôi: "Tôi không biết..."
Cái cổ thiên nga trắng mịn cùng vành tai đỏ ửng của Tô Tâm lộ ra trước mắt Phó Kiến Văn như khiêu gợi làm cho nửa thân dưới của anh bức bách, khó chịu, tầm mắt nóng rực.
Chỉ là hôn môi, làm sao có thể thỏa mãn được Phó Kiến Văn, anh hồi phục tâm tình, nhàn nhạt mở miệng nói: "Tố Tâm, trả lời đi, đừng trốn tránh!"
"Anh thả tôi ra trước..." Tố Tâm ép buộc đầu óc mình tỉnh táo lại.
Vì muốn nghe xem Tố Tâm nói gì, nên Phó Kiến Văn chấp nhận buông cô ra.
Quần áo hai người đều nhăn nheo, đặc biệt là quần áo của Tố Tâm...
Cô ngồi thẳng người, vừa sửa sang lại quần áo vừa sửa sang lại tâm tình của mình.
Tố Tâm tự biết lượng sức mình, cô biết nếu xảy ra cái gì đó thì cô cũng không thể chống đỡ được bởi vì sức của cô so với của anh hẳn là yếu hơn nhiều.
Sợ là thật nhưng cô vẫn phải nói rõ ràng.
Những việc mà Phó Kiến Văn làm với cô cũng không tính là chính nhân quân tử, nhưng Tố Tâm biết anh không phải là lưu manh. Nếu người phụ nữ không nguyện ý chắc chắn anh sẽ không quá miễn cưỡng.
Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha