...
Sở Tầm lên lầu vốn là muốn tìm cớ thích hợp để tiến vào thư phòng, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian để sự việc ở dưới lầu được giải quyết xong, nhưng người còn chưa đi đến cửa thư phòng, đã thấy Phó Kiến Văn cùng Phó Thanh Tuyền một trước một sau đi ra khỏi thư phòng.
Mặt của Sở Tầm khẽ biến sắc, vội tiến lên đón: "Phó gia gia, Kiến Văn..."
Tầm mắt của Phó Kiến Văn nhàn nhạt đảo qua Sở Tầm, gật đầu.
"Sở Tầm đến rồi!" Phó Thanh Tuyền bởi vì chuyện con trai của mình nhục mạ Sở Tầm mà trong lòng có chút hổ thẹn, cho nên thái độ liền đặc biệt hòa ái một ít, tiếng khóc của đứa trẻ ở dưới lầu truyền đến, Phó Thanh Tuyền hỏi, "Làm sao dưới lầu lại hò hét ầm ĩ như vậy! Có phải là hai đứa bé gây họa gì bị Phó Thành dạy dỗ hay không!"
Sở Tầm liếc nhìn Phó Kiến Văn, nếu Phó Kiến Văn đã nghe được động tĩnh sau đó đi ra khỏi thư phòng, thì lấy sự che chở của Phó Kiến Văn đối với con trai của mình, thì một người ngoài như cô ta tốt nhất không xen vào.
Sở Tầm một bộ khó mà mở miệng: "Cái này... Phó gá, chuyện này cháu không dám xen mồm nói loạn, hơn nữa chuyện này cũng có chút phức tạp..."
Nghe được tiếng khóc của Phó Tâm Tâm cùng Phó Minh Minh thành một đoàn, Phó Thanh Tuyền chau mày, nhanh chân đi về hướng cầu thang đi đến.
Mắt của Sở Tầm nhìn về phía Phó Kiến Văn, nói khẽ với Phó Kiến Văn một câu: "Cùng nhau xuống lầu!"
Dưới lầu.
Người một nhà Phó Thành đều đứng ở vị trí cửa ra vào, hai đứa trẻ một đứa khóc ở trong lồng ngực Diệp Tử Kỳ, một đứa quỳ ngồi dưới đất khóc! Phó Thành thì một tay vịn vai vợ của mình, một tay lôi kéo con gái mình, hình ảnh kia quả thực muốn có bao nhiêu thê lương liền có từng ấy thê lương!