Xác nhận đằng sau không có xe đi theo, Phó Kiến Văn mới đem xe dừng lại ở ven đường...
Tố Tâm đang lôi kéo đai an toàn ở trước ngực, quay đầu lại nhìn qua người vừa nãy đã giải vây cho cô, bốn mắt nhìn nhau, khớp xương ngón tay dài nhỏ của Phó Kiến Văn nắm lên gò má của Tố Tâm, tựa như trừng phạt bóp lại.
Tố Tâm cảm thấy có chút đau, cô nắm lấy cổ tay của Phó Kiến Văn, nói nhỏ: "Đau em!"
Phó Kiến Văn buông tay, đáy mắt Tố Tâm mơ hồ có sương mù, cô nhìn xem Phó Kiến Văn. Đôi mắt long lanh.
"Bị oan ức cũng không nói cho chồng mình biết! Còn nói dối chồng!" Trong đôi mắt u ám của Phó Kiến Văn khó nén được đau lòng, tiếng nói trầm thấp.
Hôm nay, đúng là Tố Tâm có oan ức...
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói từ chỗ nào!
Nhưng hôm nay, Tố Tâm cũng có thật nhiều cảm động, so sánh với oan ức mà cô phải chịu thì đúng là oan ức không đáng nhắc đến.
Tố Tâm không nhịn được kích động muốn tiến vào trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, hai con mắt ướt nhẹp, cắn cắn môi...
Tầm mắt Tố Tâm đảo qua môi mỏng của Phó Kiến Vân, cô cởi đai an toàn, duỗi cánh tay mảnh khảnh của mình ra, ôm lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, hôn lên môi anh.
Tố Tâm ngây ngô bắt chước cách mà Phó Kiến Văn hôn mình, cô dùng đầu lưỡi cạy cánh môi của Phó Kiến Văn ra, sau đó tiến vào răng lưỡi bên trong.
Tố Tâm chỉ chủ động được trong chốc lát, eo nhỏ đã bị cánh tay rắn chắc của Phó Kiến Văn ghìm chặt, cả người được Phó Kiến Văn ôm lấy, kéo lại ngồi trên đùi của anh.
Cánh môi được tách rời trong chốc lát, Tố Tâm đã thở hổn hển.
Bàn tay của anh đặt trên cái ót của cô, bá đạo mà hôn xuống, môi lưỡi nóng bỏng của anh xông vào khoang miệng của cô, dây dưa với cái lưỡi nhỏ mềm mại, mút vào... Hôn đến cực sâu, làm cho Tố Tâm cảm thấy nghẹt thở.
Khoang miệng cùng trong lồng ngực của Tố Tâm, tất cả đều là mùi vị của Phó Kiến Văn, Tố Tâm nếm được mùi thuốc lá trong khoang miệng của Phó Kiến Văn, hai tay muốn đẩy hai vai của anh ra để chất vấn, nhưng Phó Kiến Văn lại càng dùng sức hôn xuống, cánh tay gắt gao cố định lại eo nhỏ của Tố Tâm, hôn đến nỗi đại não của Tố Tâm đã xuất hiện từng trận choáng váng...
Mưa to đánh vào nóc xe cũng như cửa xe, kêu lên rất to, nhưng cũng không che giấu được âm thanh "ám muội" của hai người đang hôn môi.
Rất lâu, Phó Kiến Văn mới dừng lại, buông môi lưỡi đã tê dại của Tố Tâm ra.
Lúc này Tố Tâm như là một con mèo nhỏ vùi ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, mặt thì đỏ tim thì đập bùm bụp...
Mặc dù được mưa lớn che giấu, nhưng bây giờ là ban ngày... Ở trong xe hôn môi như vậy, vẫn là khiến cho Tố Tâm thẹn thùng.
"Em muốn anh ăn em ở trên xe!" Phó Kiến Văn mờ ám nắm chặt hông của Tố Tâm, bàn tay như muốn hoà tan Tố Tâm.
Tố Tâm cắn môi: "Anh nói gì vậy, bây giờ đang là ban ngày với lại ở bên ngoài đó!"
"Vậy về nhà..."
"Đoàn Đoàn sắp đi nhà trẻ về rồi!" Tố Tâm vội nói.
"Chung cư Vân Đỉnh!" Phó Kiến Văn nói xong liền đem Tố Tâm thả lại tay lái phụ.