Làm, là vì có đầy đủ tiền quyền để bảo vệ người ở bên cạnh.
Không làm, vẫn là vì bảo vệ người ở bên cạnh!
Phó Kiến Văn xưa nay đều không có lựa chọn khác, đã từng cùng Phó Hoài An vào sanh ra tử Cố Thanh Thành cũng không được tuyển.
Phó Kiến Văn rất may mắn, may mắn vì hôm nay bọn họ đã làm được đến mức này, cho nên chí ít bọn họ có thể khẳng định bây giờ Tố Tân còn chưa có nguy hiểm tính mạng!
Kết quả xấu nhất, chính là muốn Phó Kiến Văn lấy cái gì đó để đổi lấy Tố Tâm!
Bất luận là cái gì, Phó Kiến Văn đều cho! Chỉ cần Tố Tâm bình an...
"Các người đã theo dõi tiên sinh nhà chúng ta, vậy dĩ nhiên các người sẽ biết là ai người bắt đi, cho các người một cơ hội cuối cùng, là ai!" Tổ trưởng tiểu tổ C hỏi, tiếng nói mạnh mẽ doạ người, "Hỏi lại một lần cuối cùng, kẻ nào!"
Phó Kiến Văn bình tĩnh đến lạnh nhạt, anh mở hai cúc áo sơmi của cổ áo ra, từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, rút ra một điếu, ngậm vào khoé môi, động tác tản mạn như thường, anh giương mắt nhìn về phía đám người đang vô cùng chật vật kia, ánh mắt lại lạnh đến thấu xương, đó là mùi của hơi thở nguy hiểm.
Phó Kiến Văn vừa đưa tay về hướng của Lục Tân Nam để lấy cái bật lửa, vừa lãnh đạm mở miệng: "Không muốn nói cũng không cần nói, bắt được người của ta, đương nhiên phải liên hệ ta, chỉ là cần một cái giá lớn mà thôi!"
Phó Kiến Văn cầm qua cái bật lửa mà Lục Tân Nam đưa tới, xoay người rời đi, tiểu Lục vội vã theo sát.
Lục Tân Nam đem điếu thuốc lá ở khoé môi dời đi, nói: "Những người này là chó săn của kẻ nào, đem đầu đưa trở về chỗ chủ tử của kẻ đó!"
Tổ trưởng tiểu tổ C gật đầu.
"Vâng!"
Mưa to đánh vào mặt dù càng ngày càng kịch liệt, tâm tư của Phó Kiến Văn lại càng ngày càng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáy lòng anh đều phát lạnh.
"Chính là người của Mục Sáng ở khu Tam Giác Vàng!"
Rốt cuộc có người không kiềm được hô lên...
"Tiên sinh! Chính là người của Mục Sáng tiên sinh! Chính là người của Mục Sáng tiên sinh!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy!"
"Những người khác..." Lục Tân Nam làm một cái động tác cắt cổ.