"Phó phu nhân muốn làm cái gì không tiện!" Phó Kiến Văn rất hứng thú nhìn về phía Tố Tâm, anh bưng chén cà phê lên khẽ nhấp một ngụm.
Tố Tâm: "..."
Phó Kiến Văn còn có thể đứng đắn một chút hay không!
May mà dì Lý ra ngoài đổ rác không có ở đây, bằng không không biết dì sẽ nghĩ như thế nào...
...
Từ Phủ Thiên Loan đến quảng trường Thế Kỷ cũng không xa, lúc Tố Tân cùng Phó Kiến Văn đến, Tố Nhiên đã đến rồi.
Lần này Tố Nhiên tự mình lái xe đi ra, không để cho tài xế của Tố gia đưa.
Kỳ thực Tố Nhiên cũng có tư tâm, cô ta sợ tài xế Tố gia nhìn thấy cô ta tới gặp Tố Tâm, lắm miệng nói cho người của Tố gia, đặc biệt là mẹ của cô ta Lương Mộ Lan, trong lòng Lương Mộ Lan Tố Tâm chiếm vị trí rất lớn, tâm nguyện duy nhất của bà là muốn Tố Nhiên cùng Tố Tâm làm chị em tốt, như vậy bà có thể có được hai người con gái!
Nhưng Tố Nhiên không hy vọng Tố Tâm lại xuất hiện chiếm cứ tâm tư mẹ của mình, cho nên chính mình lén lút lái xe lại đây...
Hiềm khích đối với Tố Tâm Tố Nhiên có thể tiêu tan, nhưng tuyệt không thể khoan nhượng Tố Tâm cũng gọi Lương Mộ Lan là mẹ!
Tố Tân đã từng ở bên cạnh Lương Mộ Lan mười mấy hai mươi năm, so với thời gian cô ta ở bên người Lương Mộ Lan, Tố Nhiên liền không tự tin, sợ sệt tình cảm của Lương Mộ Lan đối với cô ta không sánh bằng Tố Tâm.
Hôm nay Tố Nhiên mặc một bộ chiếc áo gió màu nâu nhạt, giày cao gót, cô ta đang đứng ở bên cạnh xe, trong tay bợ đỡ một chén cà phê nóng, đầu xe có để thêm một ly là cho Tố Tâm.
Tố Nhiên cũng không biết tại sao khi tiến vào tiệm cà phê liền mua hai ly, mua xong đi ra trong lòng có chút hối hận...