Phó Kiến Văn một thân tây trang giày da, ăn mặc đơn giản lại hết sức cách điệu.
Âu phục hoàn mỹ bao quanh thân hình cao ngất, ngũ quan thâm thúy, cả người đứng ở nơi đó, dù cho không mở miệng nói gì, cũng khiến cho người khác kính nể mười phần.
Phó Kiến Văn không chút biến sắc, một mực yên lặng nhưng cũng đủ làm cho Cao Tiểu Vi sợ hãi..
Phó Kiến Văn cụp mắt nhìn qua Tố Tâm, đem người kéo nhẹ sang phía bên phải của mình, thấp giọng hỏi: "Có bị thương không!"
Vừa thấy được Phó Kiến Văn, bao nhiêu oan ức trong lòng Tố Tâm như được phun trào ra...
Cô cật lực muốn bình tĩnh lại tâm tình của mình để nói chuyện một cách bình thường với Phó Kiến Văn, nhưng tâm tình lăn lộn khiến cho con mắt của Tố Tâm đều ẩm ướt, cô chỉ có thể lắc đầu.
Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn nắm chặt bả vai gầy gò của Tố Tâm, tầm mắt đảo qua chiếc đồng hồ trên tay nhân viên bán hàng, chiếc đồng hồ này cùng với chiếc trên cổ tay anh đang đeo, vừa vặn là một cặp.
Anh không có hỏi chuyện gì xảy ra, lúc tới vừa vặn nghe được Tố Tâm nói tới tiền lương của cục quy hoạch, lại nhắc đến cục trưởng Cao, Phó Kiến Văn suy nghĩ qua thân phận của cô gái đang tranh cãi với Tố Tâm này một chút.
Lúc trước, Phó Kiến Văn đã điều tra những người ở bên cạnh Tố Tâm, tra được Tố Nhiên tự nhiên cũng biết được người bạn thân của Tố Nhiên là Cao Tiểu Vi, chính là con gái lớn của cục trưởng Cao.
Phó Kiến Văn đoán được, chắc là Tố Tâm coi trọng chiếc đồng hồ này bởi vì nó là một cặp với chiếc của anh, Phó Kiến Văn hỏi Tố Tâm: "Thích chiếc đồng hồ này!"
Tố Tâm vẫn chưa trả lời, Cao Tiểu Vi đã oang oang cái mồm lên nói: "Hai cái đồng hồ này tôi đều đã lấy hết!"
Tố Tâm đưa tay kéo cánh tay của Phó Kiến Văn, không muốn tranh giành cùng Cao Tiểu Vi: "Chúng ta đi!"
Cha của Cao Tiểu Vi chính là cục tưởng cục quy hoạch, bao nhiêu nhà đầu tư cũng phải kính nể mấy phần, còn phải xin giấy tờ mới có thể thi công công trình, mà tập đoàn Khải Đức lại lấy bất động sản làm chủ, Tố Tâm không muốn vì chính mình mà khiến cho Phó Kiến Văn đắc tội với cục trưởng cục quy hoạch, đối với tương lai của Phó Kiến Văn mà nói, không tốt lắm.
Phó Kiến Văn gật gật đầu, nhưng dưới chân lại không động, ánh mắt đảo qua chiếc đồng hồ mà nhân viên đang cầm, cười nhạt: "Đưa tôi xem cái đồng hồ này có gì tốt, mà có thể khiến người ta tranh giành nhau..."
Nhân viên bán hàng đem đồng hồ đeo tay nâng tới đưa cho Phó Kiến Văn xem, cười nói: "Chiếc đồng hồ này là bản số lượng có hạn, toàn bộ thành phố A chúng ta chỉ có hai cái thôi, chẳng trách hai vị tiểu thư này đều yêu thích."
Khớp xương bàn tay của Phó Kiến Văn nắm lấy chiếc đồng hồ, nhìn một chút, lại hỏi Tố Tâm: "Thật sự không thích!"
"Tôi nói người đàn ông này! hai cái đồng hồ này tôi đã nói với nhân viên bán hàng rồi, tôi lấy hết!" Cao Tiểu Vi không nhịn được nói to.
Tố Tâm cau mày: "Vâng, không thích..."
Phó Kiến Văn gật gật đầu, đem chiếc đồng hồ ném xuống dưới đất, động tác rất nhanh gọn.
Hai chiếc đồng hồ đeo tay bị văng đi xa, đập mạnh cuống đất, linh kiện cùng vỏ bắn tung toé.