Tố Tâm thay đổi quần áo của mình, sau đó lấy cho Phó Thiên Tứ một bộ quần áo ở nhà đặt ở phòng khách, lúc xuống lầu thấy Phó Thiên Tứ đang cúi đầu đứng ở trước mặt Phó Kiến Văn, mặt mày cậu ta đang cố gắng kìm nén tức giận, cũng không biết Phó Kiến Văn nói với Phó Thiên Tứ cái gì, Tố Tâm nhìn thấy Phó Thiên Tứ hất đầu nhìn sang một bên, con mắt đỏ lợi hại.
Nhìn thấy Tố Tâm xuống, Phó Kiến Văn ngước mắt hỏi: “Có thể xuất phát chưa!”
Tố Tâm gật đầu, sửa sang lại cổ áo sau đó nói với Phó Thiên Tứ: “Quần áo ở nhà cho cậu tôi đặt ở phòng khách, buổi trưa nhớ rõ ăn cơm, nếu như không muốn gọi đồ ăn nhanh thì trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, cũng có thể tự mình nấu.”
Nắm đấm bên người Phó Thiên Tứ vi vi nắm chặt, không nhịn được lên tiếng: “Biết rồi biết rồi!”
Thấy bộ dáng này của Phó Thiên Tứ, Phó Kiến Văn chau mày, giọng nói từ tính ung dung thong thả, nhưng bên trong có chứa sự tức giận, trong lúc lơ đãng liền áp bức thần kinh người khác...
“Phó Thiên Tứ, cậu đã không phải là một đứa trẻ giống như Đoàn Đoàn, biết người khác có ý tốt, nói cảm ơn rất khó sao!” Phó Kiến Văn nói.
Phó Thiên Tứ bị giáo huấn đến mù quáng, con mắt rủ xuống càng thấp hơn, hai tay bỏ túi mở miệng: “Cảm ơn...”
Tố Tâm biết cá tính của Phó Thiên Tứ như thế, vốn cũng không để ý, cô nhìn về phía Phó Kiến Văn hai tay bỏ túi, vạt áo âu phục mở rộng ra, mở miệng: “Không khách khí!”
Phó Thiên Tứ đứng ở cửa phòng ăn, nhìn xem Tố Tâm ngồi xổm người xuống mặc áo khoác cho Đoàn Đoàn nhỏ bé, mặt mày mỉm cười, lòng cậu ta sinh ao ước.