Cách một tầng vải thật mỏng trên người Tố Tâm, nhiệt độ thân thể hai người chạm nhau, giao hòa...
Một tay Phó Kiến Văn chống ở trên giường lớn, một tay nắm chặt eo nhỏ của Tố Tâm, nhịn xuống kích động muốn chui vào trong quần áo của cô.
Mùi thơm của sữa tắm lẫn vào mùi vị nữ tính ôn nhu trên người Tố Tâm quanh quẩn ở trong hơi thở của Phó Kiến Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nóng bỏng chạm vào lồng ngực anh, như có như không có khoảng cách.
Hơi thở của Tố Tâm nóng rực, tâm tư đột nhiên ngổn ngang, mặc dù cô đã khắc chế không để cho mặt của mình dán lên da thịt của Phó Kiến Văn, nhưng nhiệt độ cực nóng trên người anh, lại khiến cho mặt của Tố Tâm bỏng đến ửng hồng.
Tay của Tố Tâm không đủ với tới quần áo ở nhà của Phó Kiến Văn ở sau lưng, cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Kiến Văn ở đối diện, con mắt thâm thuý của anh đang mỉm cười...
Tố Tâm cắn cắn môi dưới ngồi dậy, có loại cảm giác thú vị.
“Anh đưa quần áo cho em có được không, tay của em không đủ với tới, anh lấy giúp em em giúp anh mặc...” Tố Tâm nhẫn nhịn mặt đỏ tới mang tai, làm ra vẻ nghiêm trang nói với Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn không hề bị lay động: “Tự em cầm!”
Hô hấp của Phó Kiến Văn khô khốc, bên trong tiếng nói có khàn khàn...
Lỗ tai Tố Tâm càng bỏng, bắt đầu lo lắng, tầm mắt đảo qua môi mỏng của Phó Kiến Văn, lấy hết dũng khí hôn lên, một tay ôm lấy phần gáy của anh, một tay vòng xuống dưới nách để với lấy quần áo ở nhà.
Nhưng... cánh tay vẫn là ngắn như vậy, vẫn không đủ với tới!
Bàn tay của Phó Kiến Văn đang đỡ eo nhỏ của Tố Tâm nắm chặt, cảm thụ nụ hôn mà Tố Tâm học bắt trước mình, lưỡi cô xông vào trong miệng anh, quấy động.