"Liền vì một cái thiên kim hờ của Tố gia mà từ bỏ Sở Tầm, có đáng hay không! Đều nói hồng nhan hoạ thuỷ, phụ nữ xinh đẹp vui tai vui mắt thì có ích lợi gì! Xinh đẹp nuôi ở bên người là được rồi, lấy vợ chính quy nên chọn một người có gia thế! Hơn nữa vợ chính quy cần phải khôn khéo và có thái độ bao dung, chỉ cần người phụ nữ bên ngoài không quá phận đều có thể cho phép nuôi, chủ yếu nhất còn có thể giúp đỡ sự nghiệp của cháu!"
Cha của Sở Tầm vừa nhìn về phía Tố Tâm: "Thích một người trắng trẻo xinh đẹp thì có ích lợi gì! Ngoài xinh đẹp ra... Không còn gì khác!"
Lời này của cha Sở Tầm như là nói để cho Tố Tâm nghe, có chút cay nghiệt.
Tố Tâm nhận ra đó là cha của Sở Tầm, bởi vì trước đây khi Cô vẫn là con gái của Tố gia có cùng bà nội của mình đi tham gia qua tiệc mừng thọ của Sở lão phu nhân, đã từng nhìn thấy qua cha của Sở Tầm, Sở Phương Chính, lúc ấy Sở Phương Chính còn trẻ hơn bây giờ, ông ta vuốt vốt đỉnh đầu Tố Tâm nói Cô cùng Tố lão phu nhân khi còn trẻ giống nhau như đúc, đều là mỹ nhân xinh đẹp nhất.
Bây giờ lần thứ hai gặp mặt, bên trong lời nói lại tràn đầy ác ý.
Sở Phương Chính thu tầm mắt lại, nhìn qua Phó Kiến Văn, lời nói ý vị sâu xa: "Xinh đẹp, không thể giúp đỡ được sự nghiệp của cháu, tương lai khuôn mặt đẹp cũng sẽ mất đi, cái gì cháu cũng không chiếm được! Kiến Văn... cháu là người đàn ông thành thục cơ trí, hẳn phải biết ai mới là người phù hợp với mình"
Phó Kiến Văn tựa như cười mà không phải cười nhìn qua cha của Sở Tầm: "Sở tiên sinh là thương nhân, một đời đều tính toán được mất làm lựa chọn..."
"Lẽ nào cháu không phải là thương nhân sao!" Sở Phương Chính mỉm cười hỏi ngược lại.