Tố Tâm thở phào một hơi, cảm thấy rất đau lòng cho Đoàn Đoàn, thực sự là hối hận vì hôm nay đã đồng ý đến nhà cũ phó gia!
Khi vừa bắt đầu đáng lẽ cô nên đưa ra ý kiến rằng cả nhà bọn họ sẽ ở cùng nhau để kỷ niệm mẹ của Phó Kiến Văn là đủ rồi!
Hôm nay trong lòng Tố Tâm vẫn còn kìm nén lửa giận, vốn dĩ là bởi vì cô không muốn để cho Đoàn Đoàn nhìn thấy bộ dáng tức giận của mình, nhưng bây giờ Đoàn Đoàn thiếu thốn nhất là cảm giác an toàn, cô càng không muốn đem Đoàn Đoàn một người để ở chỗ này.
"Đi!" Tố Tâm ôm lấy Đoàn Đoàn, mở cửa.
Phó Thành đang đứng ở cửa thang lầu, bàn tay đang lôi kéo cổ áo của Diệp Tử Kỳ cũng buông ra, anh ta nhìn xem Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn, vội hỏi: "Đoàn Đoàn không có chuyện gì chứ!"
Phó Thành nhìn về phía Đoàn Đoàn nhìn sang, vốn định muốn đưa tay sờ đầu nhỏ của Đoàn Đoàn một cái, rồi lại sợ Tố Tâm không cao hứng, bàn tay vừa vặn giơ lên lại thu về.
"Không phải là muốn đối chất! Xuống lầu đối chất!" tầm mắt của Tố Tâm đảo qua Diệp Tử Kỳ, thấy trên cổ áo của cô ta một mảnh nhăn nhúm, Tố Tâm mặt lạnh nói.
Đoàn Đoàn ôm phần gáy của Tố Tâm, thẳng tắp sống lưng nhìn về phía Phó Thành cùng Diệp Tử Kỳ, viền mắt cùng mũi đều đỏ bừng.
Lúc xuống lầu, Tói Tâm liền thấy Tô Mạn Mạn một tay lôi, một tay kéo hai đứa bé của Phó Thành, còn hai đứa bé kia thì khóc lóc gọi ba mẹ.
Lúc Tố Tâm xuống lầu vẫn một mực ôm Đoàn Đoàn vào trong ngực không buông ra, cô nhìn về phía hai con trai của Phó Thành, tầm mắt đảo qua sợi dây chuyền trên cổ cậu ta, mở miệng: "Phó Thành, trước hết để cho con trai của anh đem mặt dây chuyền mà con anh đã cướp đi trả lại cho con trai tôi, sau đó chúng ta từ từ tính toán món nợ này!"
Tố Tâm quay đầu nhìn về phía Phó Thành cùng Diệp Tử Kỳ.
"Không được!" Hai tay Phó Minh Minh kéo lại mặt dây chuyền trước ngực, "Đây là của con!"
******
Thực sự là sắp đến đoạn căm phẫn rồi, các nàng chuẩn bị tâm thế 😂😂😂😂😂