Hạ Hàm Yên hoảng rồi, lời nói bị người khác phát hiện thật là đáng sợ!
Đáng sợ chính là... Cô ta lừa dối chính là rất nhiều người, lời nói dối bị mọi người phát hiện, đến nước này cô ta không thể không thừa nhận!
"Khụ khụ khụ khụ khặc khục... Khặc khục..." Em gái Hạ Hàm Yên mới vừa uống xong một ngụm nước, gặp mặt sắc âm trầm của Hứa Khai trở về, sợ đến sặc sụa, bận bịu gọi một tiếng, "Chị... Khụ khụ khặc khục... Anh rể...!"
Hạ Hàm Yên đã bắt đầu lo lắng, quay đầu lại nhìn thấy Hứa Khai tao nhã thường ngày lúc này thái dương đã hằn lên gân xanh rất đáng sợ, hai con mắt đỏ chót, Hạ Hàm Yên theo bản năng lùi về phía sau một bước, nội tâm kinh hoảng.
"Hứa... Hứa Khai..." Hạ Hàm Yên mạnh mẽ cố gắng dừng lại bước chân của mình, nhìn về phía Hứa Khai đang từ ngoài cửa tiến vào.
Lúc này, Hạ Hàm Yên còn không biết, Hứa Khai đã biết hết sự thật, biết người đi Iraq chính là Tố Tâm chứ không phải cô ta...
Càng không biết, hôm nay Tố Tâm đã cùng Phó Kiến Văn làm đăng kí kết hôn, mà Hứa Khai đã đi gặp qua Tố Tâm rồi.
Em gái Hạ Hàm Yên thấy tình huống không đúng, muốn hoà giải: "Chị... Anh rể!"
"Cô đi ra ngoài trước!" ánh mắt của Hứa Khai nhìn thẳng về phía Hạ Hàm Yên, sắc mặt âm trầm như là bầu trời trước giông bão, tiếng nói lộ ra mấy phần lạnh lẽo.
"Anh rể..."
"Tôi nói ra ngoài! Đóng cửa lại!"
Hứa Khai quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho em gái của Hạ Hàm Yên run sợ, lượng máu trong người đều đóng thành băng.
Em gái Hạ Hàm Yên hơi mỉm cười, buông mắt xuống, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Bên trong phòng, Hạ Hàm Yên vô cùng căng thẳng, cô ta gian nan nuốt nướt bọt, đầu óc loạn tung lên, không biết nên giải thích như thế nào đối với Hứa Khai.
"Hứa Khai, chuyện này... Em sẽ giải thích với anh!" Hạ Hàm Yên giả vờ trấn định nhìn qua Hứa Khai, "Anh cho em một chút thời gian!"
"Cho cô thời gian để cô tiếp tục bịa đặt lời nói dối có đúng không!" Hứa Khai gương mặt lạnh lùng.
"Không phải! Hứa Khai... em..." Hạ Hàm Yên cắn cắn môi dưới, "Anh phải tin tưởng em! Phó Kiến Văn điều kiện tốt như vậy... em đều không có lựa chọn cùng anh ta đính hôn, anh phải tin tưởng là em yêu anh!"
Không nhắc đến Phó Kiến Văn cũng còn tốt, nhắc đến Phó Kiến Văn, Hứa Khai lại nhớ tới lời nói của Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm là vì Hạ Hàm Yên mới đi tìm Phó Kiến Văn rồi cùng với Phó Kiến Văn, nắm đấm của Hứa Khai nắm chặt lại, khớp xương ngón tay răng rắc răng rắc vang lên.
"Cô nói cô thật sự yêu tôi sao! Hả!" Hứa Khai nhếch môi, Hứa Khai luôn anh tuấn nho nhã nhưng lúc này gân xanh trên mặt đã hằn lên, khuôn mặt bị nhuộm một tầng u ám, "Yêu đến... Biết rõ ban đầu tôi chia tay cùng cô chính là dự định sẽ tỏ tình với Tố Tâm, vậy mà cô còn không tiếc mình đi tìm Tố Tâm nói cho cô ấy... cô chính là người phụ nữ mà tôi yêu nhất! Cô không muốn thấy tôi trở lại lại phát hiện ra người phụ nữ tôi yêu nhất phải kết hôn cùng Phó Kiến Văn! phải không!"
Hạ Hàm Yên trợn tròn mắt nhìn Hứa Khai.
Ngày ấy, ở tiệm cà phê, lời nói của Tố Tâm xuất hiện lại trong đầu của cô ta...
—— Cô có thể ép buộc tôi, Bất quá... chính là dựa vào việc tôi yêu Hứa Khai, nhưng nếu như có một ngày anh ấy trở về, biết được chân tướng, tôi nhất định sẽ trở thành vật ngáng đường giữa hai người, Hạ Hàm Yên... Cô dám cùng tôi đánh cược sao!
Hạ Hàm Yên câm nín, cô ta mạnh mẽ nắm chặt nắm đấm, làm ra một bộ không thể tin: "Có phải Tố Tâm tìm anh nói cái gì phải không! Hứa Khai... Anh biết rõ ràng Tố Tâm yêu anh, cô ta bất quá là đang đùa thôi, nói không chừng chuyện vừa xảy ra trên internet lúc nãy chính là do cô ta làm, cô ta chính là muốn chia rẽ chúng ta..."
*Sữa đang trong giai đoạn thi cử nên đăng ít chương, các nàng thông cảm cho sữa nhaaa.iuiu*