Âm thanh của máy sấy dừng lại, Tố Tâm quay đầu nhìn qua Phó Kiến Văn: "Đây không phải nhẫn đường!"
Phó Kiến Văn nhìn xem bộ dáng trợn mắt lên của Tố Tâm, cảm thấy buồn cười, anh đặt máy sấy lên trên tủ đầu giường: "Em cho rằng anh sẽ dùng một chiếc nhẫn bằng kẹo đường để cầu hôn sao!"
Tố Tâm nghe được tiếng trái của mình kêu lên rầm rầm, đều nói không có người phụ nữ nào không thích Kim Cương! Tố Tâm cũng không thể ngoại lệ...
Nhưng, thứ cô càng quý trọng, chính là dụng tâm của Phó Kiến Văn, đối với cô mà nói... nhẫn kim cương bằng kẹo cũng đã đủ rồi!
"Nhưng mà..." Tố Tâm cúi đầu liếc nhìn nhẫn trên tay mình, "Nhưng mà đã có cái nhà này nha!"
"Trong mộng của em cũng có nhẫn." Phó Kiến Văn nói giống như là dỗ trẻ con để giải thích cùng Tố Tâm.
"Nhưng nhẫn trong mộng của em là kẹo nhẫn! cái này của anh..." Tố Tâm giơ ngón tay đeo nhẫn của mình lên, "Chiếc này... so với chiếc ở cục Dân Chính... còn lớn hơn!"
Lớn hơn nhiều lắm...
Tố Tâm nhớ rõ Lương Mộ Lan có một viên 49. 2 cẩ màu hồng nhạt, là của Tố Cảnh Toàn tặng bà tại lễ kỉ niệm tròn 10 năm ngày cưới, là Tố Cảnh Toàn dùng 80 triệu USD mua được một viên Kim Cương nguyên thạch, trở về tìm người gia công!
Cái nhẫn kim cương này hầu như còn lớn hơn của Lương Mộ Lan!
Đây là Phó Kiến Văn đọc trộm nhật ký của Tố Tâm sau đó hao tổn tâm cơ mới tìm được!
Tố Tâm cúi đầu nhìn xem nhẫn kim cương trên ngón tay mình, hỏi Phó Kiến Văn: "Này không phải là nhẫn cưới! Sau khi kết hôn anh muốn em mang cái này! nhưng anh không mang sao!"
"Nhẫn cưới chính là thành đôi, em cảm thấy một người đàn ông như anh có thể mang cái này ra ngoài! Hình ảnh kia không buồn cười sao..."
Tố Tâm nghiêm túc suy nghĩ một chút lời nói của Phó Kiến Văn, không nhịn được bật cười: "Đúng là rất buồn cười."
9/10