Phó Kiến Văn nói xong buông lỏng eo nhỏ của Tố Tâm ra, cô quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, chỉ thấy anh quỳ một chân xuống trước mặt cô: "Trong mộng, anh quỳ một chân xuống ở trong biển hoa này, cầm một chiếc nhẫn Kim Cương cầu hôn người mình yêu..."
Trong đầu Tố Tâm như là có cái gì nổ tung, bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Nhiệt lưu đánh sâu vào viền mắt cùng trái tim của cô, một tay cô che miệng, hạnh phúc đến nỗi dòng lệ vượt viền mắt mà rơi xuống, lại thiếu một chút cười ra tiếng: "Anh nhìn lén nhật ký của em!"
Phó Kiến Văn không kiềm được ý cười, ngửa đầu nhìn qua Tố Tâm, cũng cười thành tiếng.
Tố Tâm chưa từng thấy Phó Kiến Văn cười như thế qua, anh luôn luôn trầm ổn rất ít cười, đây là lần đầu tiên cô nghe được anh cười ra tiếng, mũi Tố Tâm cay cay, mặc dù tiếng cười lanh lảnh, nhưng nước mắt cứ thế tuôn xuống như chuỗi hạt châu bị đứt.
"Sau đó người anh yêu sẽ cảm động rồi đồng ý lời cầu hôn của anh! Mặc dù cái kia chỉ là một cái nhẫn Kim Cương..."
Tố Tâm gật đầu, cảm động đến nỗi không nói ra được từ nào, con ngươi đen nhánh chứa đầy lệ, hai tay che miệng, sợ buông tay ra cô sẽ không nhịn được khóc thành tiếng.
Phó Kiến Văn đưa tay ra đối với Tố Tâm: "Tay..."
Tố Tâm nhanh chóng đưa tay cho Phó Kiến Văn, cái viên Kim Cương này đeo đến trên tay Tố Tâm có chút lớn.
Trong nhật ký, ở phần cuối Tố Tâm có viết như vậy...