Tố Tâm nhìn đồng hồ đã sắp buổi trưa, cô kiên trì muốn mời Phương Ngôn cùng giám chế Hạ ăn cơm, đại khái là có người khác ở, lần này Vưu Nại Nại làm sao cũng không chịu ngồi xuống cùng bàn ăn cơm với Tố Tâm, mà là ngồi ở cách đó không xa gọi món ăn.
Trên đường trở về, Vưu Nại Nại lái xe, Tố Tâm không có ngồi ở hàng sau, mà là ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Chỉ là động tác cực kỳ bình thường, Vưu Nại Nại lại cảm thấy ở nơi này của Tố Tâm cô đã được nhận lấy sự tôn trọng cực lớn.
Chỉ là, Vưu Nại Nại sợ quan hệ giữa mình và Tố Tâm càng ngày càng gần sẽ đi quá giới hạn của bảo tiêu với chủ nhân, cho nên Vưu Nại Nại liền nhắc nhở Tố Tâm, lần sau vẫn là ngồi ở hàng sau cho an toàn.
Trở về Phủ Thiên Loan, Tố Tâm liền để Vưu Nại Nại tan tầm trở về, ở trong nước hơn nữa lại là ở nhà, sẽ không có cái gì nguy hiểm, còn nữa Vưu Nại Nại cũng biết Phủ Thiên Loan Phó Kiến Văn đã an bài người, thật sự cũng không cần lo lắng cho an toàn của Tố Tâm.
Vưu Nại Nại đi vòng xung quanh biệt thự kiểm tra rất lâu, xác định số người đang bảo vệ Tố Tâm sau đó mới yên tâm rời đi.
Vưu Nại Nại vừa đi không lâu, Tố Tâm ngồi ở trước máy vi tính xem điều lệ của văn phòng làm việc mà Phương Ngôn gửi đến gmail... Không lâu sau thì nhận được điện thoại của Tố Nhiên.
Lần nữa nhận được điện thoại của Tố Nhiên, Tố Tâm thật bất ngờ.
Nhìn xem trên màn hình điện thoại biểu thị tên Tố Nhiên, Tố Tâm lấy kính mắt phòng phóng xạ trên mũi xuống, ấn nghe, đem điện thoại di động đặt ở bên tai: "alo..."
"Tố Tâm, tôi đã trở về!" giọng nói của Tố Nhiên hơi chút đông cứng.
Tố Tâm không có hé răng, bàn tay khẽ nắm chặt tách trà, chờ Tố Nhiên nói tiếp.
Dù sao, quan hệ giữa Tố Tâm cùng Tố Nhiên cũng không có tốt đến mức báo cáo cho nhau mình đang ở đâu làm gì.