Còn có chuyện muốn nói, vậy thì không biết phải tới lúc nào nữa...
Tố Tâm gật gật đầu: "Làm phiền anh!"
A Triển mang Tố Tâm đi tới một chỗ có vị trí ngắm cảnh tốt nhất, trên ghế dài còn có đệm êm, bên cạnh còn có một cái thảm lông được gấp lại, nhìn lên có thể thấy Lý Mục Dương thường xuyên đến nơi này ngồi.
A Triển lại để cho người hầu mang trà táo đỏ lên cho Tố Tâm, kèm thêm mấy thứ điểm tâm vừa mềm lại không ngọt ngào không ngán hơn nữa lại tốt cho tiêu hoá, sau đó không nói lời nào đứng ở một bên.
Tiếng chim hót cùng tiếng nước chảy, chính là dễ dàng nhất khiến lòng người yên tĩnh.
Tố Tâm giật một tờ giấy để lót lên miếng điểm tâm, sau đó ăn từng miếng từng miếng nhỏ, trong đầu đều là những câu nói vừa nãy của Lý Mục Dương.
Tố Tâm lâm vào bên trong trầm tư, ánh mắt thoáng dại ra.
Cô nắm bắt điểm tâm, nâng cổ tay tinh tế trắng nõn của mình lên, gầy yếu tựa như không có xương, so với những cô gái Âu Mỹ mà A Triển thường gặp đúng là không giống nhau, Tố Tâm tràn đầy thần bí mà xinh đẹp, là điển hình của cô gái phương Đông, trên gương mặt vẫn không có màu máu, da thịt dường như Bạch Ngọc.
Mặc dù gương mặt cô không có sắc máu, nhưng khi nhìn kỹ ngũ quan của cô, dĩ nhiên lại hoàn mỹ tinh xảo đến không thể xoi mói, giống như là hoa anh túc, cặp mắt càng nhìn càng bị hấp dẫn.
A Triển buông con mắt xuống, phụ nữ như vậy, thông minh hay không trước tiên không nói, nhưng với khuôn mặt cùng nước da như vậy, chẳng trách Lý Mục Dương động tâm.
A Triển theo Lý Mục Dương nhiều năm, đã từng cho rằng Lý Mục Dương thật sự yêu Thời Hàn Mai, chính là Thời Hàn Mai không tự tin, chỉ là nói muốn có được trái tim của Lý Mục Dương.
Nhưng sau đó... chuyện đáng tiếc kia lại xảy ra.