"Lý Mục Dương nói dưỡng nữ của Cố Thanh Thành chạy trốn mấy lần bị đánh đến nỗi vết thương chằng chịt rồi, nếu như lần sau lại chạy trốn bọn họ sẽ đánh gãy chân! Đường Tranh... Cố Thanh Thành vì Kiến Văn, còn anh và Lục Tân Nam đã ổn định cuộc sống! Không thể vì chuyện này mà ngay cả người thân của mình đều mất đi! Tôi ăn cùng Lý Mục Dương một bữa cơm cũng không có tổn thất gì! Có anh đi theo, còn có Nại Nại làm bạn với tôi, không có chuyện gì!"
Tố Tâm mở miệng, tiếng nói kiên định.
Đối với Cố Thanh Thành, trong lòng Tố Tâm tràn đầy cảm kích!
Nếu như không phải Cố Thanh Thành, Tố Tâm cũng không thể gặp gỡ Phó Kiến Văn.
Chính là Cố Thanh Thành mạo hiểm đổi lấy cuộc sống sinh hoạt êm đềm của bọn họ, điểm này, Tố Tâm vẫn luôn biết.
Đường Tranh bị lời nói của Tố Tâm làm cho nội tâm gợn sóng không ngừng, anh ta cắn răng, mở miệng: "Chị dâu nhỏ, hay là địa điểm để chúng ta chọn, chọn ở nơi có nhiều người một chút, hẹn xong nói cho tôi một tiếng, tôi sắp xếp người để đảm bảo an toàn..."
Tố Tâm chính là người mà Phó Kiến Văn yêu thích, cô gái kia cũng là người mà Cố Thanh Thành yêu thích!
Hai người kia đều không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Cũng không đến nỗi vì cứu một người mà đem một người khác ném vào nguy hiểm, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù Đường Tranh có mấy cái mạng cũng không đủ cho Phó Kiến Văn chém!
"Được!" Tố Tâm gật đầu.
Cúp điện thoại, Tố Tâm bấm điện thoại gọi cho A Triển, không ngoài dự liệu của Tố Tâm, người nghe điện thoại chính là Lý Mục Dương.
Cũng giống như lần trước, Lý Mục Dương cũng đoán Tố Tâm sẽ gọi điện thoại cho mình, anh ta mở miệng cười: "So với thời gian tôi dự tính còn sớm hơn rất nhiều, tôi còn cho rằng cần phải đưa một ngón tay của cô gái kia đến nơi đó của Đường tiên sinh thì em mới gọi điện cho tôi."
...