Tối hôm qua Phó Kiến Văn ôm Tố Tâm một đêm không ngủ, con thú dữ trong thân thể đã kêu gào một đêm, thẳng đến khi trời gần sáng rồi, cảm thấy Tố Tâm đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, lúc này Phó Kiến Văn mới không nhẫn nại được hành động khi Tố Tâm còn đang ngủ.
“Còn sớm! Ngoan... Nếu như mệt thì em lại ngủ một hồi, không cần phải để ý đến anh!” Phó Kiến Văn thở ồ ồ, giọng nói khàn khàn vang lên ở bên tai.
Này thử hỏi cô làm sao ngủ!
Tố Tâm cảm thấy lời nói của Phó Kiến Văn rất không chịu trách nhiệm.
Cô nhanh chóng siết chặt ga giường bên người, cả người như là ở vào hai tầng Băng Hỏa, nội tâm như là có vô số con kiến ở bò tới bò lui cả khiến cho cả người khó nhịn tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Dưới tình huống như thế mà bảo cô ngủ, trừ phi là ngất đi.
Tố Tâm không nói ra được một chữ, chỉ có thể cắn chặt cánh môi đem ga giường dưới thân nắm càng chặt hơn.
Như mong muốn của Tố Tâm, cô không biết mình hôn mê bất tỉnh lúc nào, chỉ nhớ rõ mặc dù là mình đang ngủ nhưng đều bị loại ra vào kịch liệt kia làm cho không thể giải thoát, trong đầu vang vù vù giống như là hòa âm.
Đợi lúc cô lại mở mắt ra, đã qua thời gian chuẩn bị điểm tâm cho Đoàn Đoàn đưa Đoàn Đoàn đến trường học rồi, còn thiếu chút nữa là cũng bỏ lỡ thời gian ăn trưa.
Buổi sáng chuyển động ra một thân mồ hôi, cảm giác cảm mạo hôm qua thật giống đã tốt hơn rất nhiều.
Kéo thân thể bủn rủn tắm rửa sạch sẽ đi ra lầu, đã thấy Phó Kiến Văn tinh thần sảng khoái khí tràng trầm ổn đang ngồi ở trên ghế sa lon lật xem báo chí tiếng Anh.