“Chị Tố Tâm, chị và Phó tiên sinh có phải là cố ý hay không, cho chó chúng em ăn no thức ăn cho chó, khiến chúnh em ăn được ít lẩu để tiết kiệm tiền cho Phó tiên sinh có đúng hay không, ha ha ha...”
Mọi người bàn ra tán vào, ai ai cũng cười ra, khóe môi Tố Tâm cũng mỉm cười.
Cô mặc áo khoác vào sau đó kéo tóc dài của mình đi ra khỏi bên trong áo, dĩ nhiên không có bởi vì chuyện cười của mọi người mà mặt đỏ, cô cầm lấy túi xách, thoải mái hào phóng mở miệng: “Mọi người từ từ ăn, thật sự là bởi vì ngày mai Đoàn Đoàn còn phải đi vườn trẻ cho nên cần nghỉ ngơi sớm, nếu còn thiếu cái gì mọi người không nên khách khí cứ việc gọi, nếu như tiếp theo còn muốn đi chương trình khác, để chị Ngôn sắp xếp một chút...”
Tố Tâm đưa thẻ cho Phương Ngôn, Phương Ngôn nói cô sẽ giữ lại hoá đơn sau đó trở về tìm trợ lý tiểu Lục của Phó Kiến Văn chi trả, thấy Phó Kiến Văn gật đầu, Tố Tâm thu hồi thẻ.
“Vậy chúng ta đi trước đây!” Tố Tâm dắt theo tay nhỏ của Đoàn Đoàn, cười nói.
Phó Kiến Văn cầm qua áo khoác của mình, đi ở phía trước.
Một nhà ba người còn chưa đi tới cửa, cửa phòng riêng bị mở ra, hai nhân viên của đài truyền hình Tấn Giang từ ngoài cửa đi vào, Sở Tầm loạng choà loạng choạng đỡ khung cửa đứng ở cửa vào...
Tố Tâm thấy Sở Tầm cắt tóc, son môi màu đỏ đậm, một thân tạo hình mới nhưng ngược lại là rất thích hợp với Sở Tầm.
Sở Tầm đang say rượu, Tố Tâm liền khom lưng đem Đoàn Đoàn bế lên, cau mày nhìn về phía Sở Tầm...
Phương Ngôn đi theo bên cạnh Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, chuẩn bị đưa tiễn hai người ra xe, nhìn thấy Sở Tầm, lông mày Phương Ngôn nhíu lại, Sở Tầm có tâm tư đối với Phó Kiến Văn, Phương Ngôn ít nhiều gì cũng biết một ít, vào lúc này Sở Tầm uống say xuất hiện ở đây, Phương Ngôn cũng sợ gây ra chuyện huyên náo gì đó.