Tố Tâm khoát tay một cái, nhắm mắt lại, mệt đến nỗi một chữ cũng không muốn nói.
Tố Tâm cảm thấy mình cùng Phó Kiến Văn sinh hoạt càng ngày càng không biết xấu hổ rồi!
Vừa nãy lúc Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn lưu luyến triền miên, mặc dù là hơn bảy giờ, nhưng vẫn còn rất sớm... Sớm như vậy làm chuyện này đúng là rất xấu hổ!
Đang hoạt động, nếu như Đoàn Đoàn tỉnh lại, Tố Tâm cũng không biết nên làm gì!
May là, Đoàn Đoàn không có tỉnh lại, nhưng nếu như đi tắm rửa, trời mới biết sẽ diễn biến thành cái gì...
Phó Kiến Văn nhìn qua đôi mắt đang không mở nổi của Tố Tâm, không nhịn được hôn xuống bả vai cô, đẩy tóc dài đang rối tung ở trên lưng ra, cúi đầu ngậm vào phần gáy của cô.
Tố Tâm rên nhẹ một tiếng, phát hiện Phó Kiến Văn đã tiếp tục đặt ở trên sống lưng của mình.
Lúc này Tố Tâm đã không có khí lực để phản kháng, cô thật sự cực kỳ mệt mỏi...
"Kiến Văn..." Tố Tâm trầm thấp gọi tên Phó Kiến Văn.
Cánh tay của Phó Kiến Văn xuyên qua eo nhỏ ở dưới ga giường, ôm chặt Tố Tâm, hôn xuống sau gáy, cái cổ cùng bả vai của cô.
Lúc này một chút sức lực phản kháng Tố Tâm đều không có, chỉ có thể bị động chịu đựng.
Hai tay cô nhanh siết chặt gối, hô hấp cũng trở nên dồn dập theo nụ hôn của Phó Kiến Văn: "Đừng làm rộn! Cũng đã hơn chín giờ gần 10 giờ rồi... Em đói rồi!"
Chủ yếu là Tố Tâm lo lắng Đoàn Đoàn tỉnh lại, Đoàn Đoàn đã ngủ được một giấc ở trên xe rồi, sợ rằng sẽ ngủ không được cả một đêm, rồi tỉnh lại giữa chừng.
Nhưng người đàn ông kia, một chút ý bỏ qua cho cô đều không có, sức mạnh quấn ở bên hông càng ngày càng lớn...
Tinh lực của người đàn ông này, đúng là tốt đến mức Tố Tâm cảm thấy khủng bố.
Còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ chết trong tay Phó Kiến Văn rồi...