Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao, Lục Tân Nam lại đánh gãy một chân của Quang Hạ, buộc ông ta ký tên!
Lúc ấy, nếu như Quang Hạ không ký tên, Lục Tân Nam nhất định sẽ cho ông ta một đao, tuyệt đối không lưu tình.
Em gái trợn to mắt nhìn qua Lục Tân Nam, trong nháy mắt như là nhớ ra cái gì đó...
Lục Tân Nam cùng Lục Tân Đống là hai anh em, lại là sinh đôi, cho nên tướng mạo cũng có phần giống nhau như đúc.
Cho nên lúc chỉ nhìn mặt của Lục Tân Nam, em gái cùng anh trai căn bản cũng không nhớ ra được Lục Tân Đống, cho đến khi Lục Tân Nam nói ra cái tên Lục Tân Đống, người em gái mới chợt nhớ ra, trợn to mắt.
"Anh... Anh là..."
Lục Tân Nam tàn nhẫn nhếch môi cười, môi mỏng tất cả khinh bỉ: "Lục Tân Nam, Lục Tân Đống, chỉ cần nghe thấy cái tên này thì các người cũng nên... Chết được nhắm mắt rồi!"
"Không! Không..." Em gái liên tiếp lắc đầu, từ chối trách nhiệm, "Là anh trai tôi! Là anh trai tôi làm! là anh trai tôi nói muốn nhìn xem tiêm bao nhiêu ma tuý vào người thì mới có thể chết! Chuyện này không liên quan đến tôi! Cầu xin anh buông tha cho tôi!"
Anh trai vừa nghe em gái nói như vậy cả người đều tức giận: "Em nói nhăng gì đó! Rõ ràng em nói có một tên tiểu tử nghèo thích em, khẳng định nguyện ý làm tất cả vì em, là em lừa gạt cậu ta đến đó! Cũng là em tự tay đem ma tuý tiêm vào người đàn ông kia, làm sao em lại đẩy trách nhiệm lên người anh!"
"Tôi không có! Là anh ta ép buộc tôi! là anh ta ép buộc tôi! Lục Tân Đống chết tôi rất bất ngờ! Tôi rất thích Lục Tân Đống! Lục Tân Đống yêu tôi như vậy!" Người em gái sợ hãi đến nỗi mắt tiệp run rẩy kịch liệt nhìn về phía Lục Tân Nam, "Xin anh hãy tha cho tôi! Lục Tân Đống thích tôi! Lục Tân Đống nhất định không muốn nhìn thấy tôi chết!"
"Xin cậu hãy giết em gái rồi buông tha tôi! Tôi... tôi... Nếu người đàn ông kia yêu thích em gái tôi, vậy thì hãy để em gái tôi đi chôn cùng người đàn ông kia! Đúng! Người đàn ông kia nhất định sẽ rất vui!" Anh trai nhanh chóng lấy em gái của mình ra làm lá chắn.
"Mới không phải! Anh mới là người phải chết!" Em gái rít gào.
Lục Tân Nam híp lại con mắt, nhìn xem trò hề của hai anh em kia, nụ cười ở khoé môi càng ngày càng lớn.
Lục Tân Nam liếc con mắt nhìn về hướng thủ hạ của mình: "Ôm cô ta ra chỗ khác..."