Trong lòng Phương Ngôn vẫn còn sợ hãi, lúc nắm chặt cổ tay Tố Tâm cũng dùng sức mạnh rất lớn, cau mày nhìn xem chiếc xe con kia: "Nhà để xe dưới hầm mà còn lao nhanh như vậy! Vội vã đi đầu thai sao!"
Vừa dứt lời, không biết từ chỗ nào thoát ra một dáng người cao gầy, bạo lực gỡ bỏ tay của Phương Ngôn đang nắm chặt cổ tay của Tố Tâm ra, đẩy Phương Ngôn một cái.
Phương Ngôn không phòng bị, sau lưng bị đánh vào kính chiếu hậu xe của người khác, bị đau kêu một tiếng.
"Phó Thiên Tứ! Cậu làm gì vậy!"
Sau khi nhìn thấy rõ ràng người đến, Tố Tâm chau mày muốn đi đỡ Phương Ngôn, cổ tay lại bị Phó Thiên Tứ kéo một cái...
Phó Thiên Tứ nắm chặt cánh tay Tố Tâm, đem người che chở sau lưng mình, Tố Tâm mang giày cao gót đứng không vững thiếu một chút ngã sấp xuống.
Ỷ vào chính mình cao lớn hơn, Phó Thiên Tứ tiến lên níu lấy cổ áo Phương Ngôn, đem người đè ở trên xe: "Mày có phải một người ngu ngốc hay không! Ban ngày ban mặt còn dám hẹn hò với vợ nhà người ta!"
Hai người bảo tiêu một mực đi theo Phó Thiên Tứ, một trái một phải đứng ở bên người Phó Thiên Tứ, tư thế kia ngược lại là có mấy phần dọa người.
Phó Thiên Tứ lửa giận ngút trời, giương tay định nắm nắm đấm muốn nện ở trên mặt Phương Ngôn, Tố Tâm trợn mắt, bước nhanh xông tới đẩy Phó Thiên Tứ ra, Phó Thiên Tứ không những không buông tha mà còn muốn nhào về phía Phương Ngôn, vừa lao tới vừa hùng hùng hổ hổ: "Loại người như mày thật đáng chết! Sinh con ra không có lỗ đít! Mẹ mày tại sao lại sinh ra một loại người không biết xấu hổ như mày! Cút nhanh không tao đấm chết bây giờ..." (Tiểu Tứ đi đánh ghen hộ Phó Kiến Văn nè, đáng yêu chết được)
6/10