"Chính là Tố Nhiên, Tố Nhiên nói cha mẹ Tố gia muốn mời họ hàng bằng hữu tới tham gia hôn lễ của chúng ta, chính là cô ấy đồng ý! Mẹ muốn cho em xuất giá từ Tố gia, cũng là cô ấy đồng ý..."
Phó Kiến Văn nghe xong gật gật đầu, ngược lại là bất ngờ về hành động của Tố Nhiên.
"Vậy em muốn sao!" Phó Kiến Văn đi tới chỗ tựa lưng của ghế sô pha, hai tay chống tay tay vịn sô pha, cúi đầu xem vị trí chụp ảnh cưới mà Tố Tâm cầm trong tay.
"Cha mẹ Tố gia nhiệt tình như vậy, em cũng không tiện từ chối, nếu như Tố Nhiên chính là thật tâm thật ý, em thật sự rất cảm kích, thì càng không thể để cô ấy thêm phần lúng túng! Chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch, trực tiếp để bạn bè người thân của chúng ta tới nhà mới, anh cảm thấy như thế nào!"
Tố Tâm ngửa đầu, đầu gối lên chỗ tựa lưng sô pha, nhìn về phía Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm lên, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ của cô...
Ánh mắt của Tố Tâm chiếu tới gương mặt anh tuấn của Phó Kiến Văn,lỗ tai bỗng ửng hồng.
"Em nói thế nào thì là thế đó!" Phó Kiến Văn buông môi Tố Tâm ra, tiếng nói trầm thấp theo lồng ngực phát ra, chấn động khiến cho da đầu của Tố Tâm nhẹ nhàng tê dại.
Phó Kiến Văn đứng dậy đi về hướng nhà bếp, hỏi: "địa điểm chụp ảnh cưới em chọn thế nào rồi!"
Tố Tâm cúi đầu liếc nhìn album liên quan tới vị trí quay chụp trong tay lần nữa, cô xoay người nằm nhoài ở trên chỗ tựa lưng ghế sô pha, rướn cổ lên nhìn về phía Phó Kiến Văn đang rót nước ở trong nhà bếp: "Bọn họ định địa điểm đều là ở nước ngoài, em không muốn ra nước ngoài nứa, anh cảm thấy chúng ta chụp ở nhà mới có được không!"
Phó Kiến Văn lấy một cái bình nước từ trong tủ lạnh ra, đóng cửa tủ lạnh lại, nói: "Chỉ cần em thích, như thế nào cũng có thể..."