Nghĩ tới đây, Tố Nhiên cầm lấy cốc cà phê trên nóc động cơ đi tới bên thùng rác, còn chưa đem cà phê ném vào, đã thấy Tố Tâm bước xuống từ chiếc Maybach màu đen đang dừng ở bên đường.
Tố Tâm đóng cửa xe, đi về hướng của Tố Nhiên, động tác ném cà phê của Tố Nhiên dừng lại...
Tầm mắt trong vô tình nhìn thấy Phó Kiến Văn đang ngồi ở chỗ điều khiển xe, một tay vịn tay lái một tay nghe điện thoại, Tố Nhiên nhanh chóng rời khỏi tầm mắt không dám nhìn Phó Kiến Văn, trên thân Phó Kiến Văn luôn có vẻ trầm ổn lạnh lẽo được mài dũa nhiều năm, thậm chí còn mạnh hơn Tố Nguyên một ít, mà khi Tố Nhiên đối mặt với Tố Nguyên đều đã e ngại chứ đừng nói tới đối mặt với Phó Kiến Văn.
"Cô đến lâu chưa!" Tố Tâm hỏi.
Tố Nhiên cau mày, làm bộ tùy ý đem cà phê đưa cho Tố Tâm: "Làm sao chồng cô cũng tới!"
"Ừ, bây giờ anh ấy đang ở nghỉ ngơi, mấy ngày nay đều ở cạnh tôi!"
Tố Tâm đưa tay tiếp nhận cà phê nhưng cũng không uống, đầu ngón tay có thể cảm giác được nhiệt độ trong ly cà phê, Tố Nhiên hẳn là vừa tới không lâu.
"Vậy hai người lái xe đi trước, tôi đi theo hai người..." Tố Nhiên nói.
"Cũng có thể đem xe của cô để ở bãi đậu xe, chúng ta đi chung một xe." Tố Tâm kiến nghị.
"Không cần làm phiền, tôi tự mình lái xe!" Tố Nhiên nói xong quay đầu lại đi về phía xe của mình, banh gương mặt.
Quan hệ của Tố Tâm với Tố Nhiên vốn là lúng túng, lại có thêm chồng của Tố Tâm, ngồi cùng một chiếc xe! Cười hả hê... Tố Tâm mới không cần tìm cho mình không thoải mái.
Tố Tâm cũng biết như vậy cho nên cũng, không có miễn cưỡng Tố Nhiên, cô xoay người trở về chiếc Maybach, kéo cửa tay lái phụ ra ngồi vào, tiện tay đem cà phê đặt ở trên giá.
Phó Kiến Văn đảo qua cốc cà phê, khởi động xe: "Tố Nhiên sẽ theo phía sau!"