Tố Tâm siết chặt điện thoại, vô cùng khách khí mở miệng: "Được! Khổ cực cho chị Phương rồi..."
Phương Ngôn đối với Tố Tâm cũng coi như là một lần tái xuất, lần này Phương Ngôn yên lặng nhiều năm đột nhiên lại đứng ra giúp cho Tố Tâm, hiện tại còn đứng ra làm dự định về kế hoạch tương lai cho Tố Tâm, Tố Tâm rất cảm kích.
Còn nữa, kinh nghiệm của Phương Ngôn đối với mảng minh tinh điện ảnh hoặc ca sĩ xác thực rất phong phú, nhưng ở mảng người dẫn chương trình thì quả thực đây là lần đầu tiên.
Đối với tương lai của Tố Tâm, thì mục tiêu mà Phương Ngôn đề ra, chính là đem Tố Tâm đẩy lên đỉnh cao nhất của vị trí này.
Mấy ngày nay, Phương Ngôn đã đề ra hai phương án cho tương lai của Tố Tâm...
Lần trước nói chuyện qua cùng Tố Tâm, biết được Tố Tâm tạm thời còn không có ý định phát triển toàn bộ các lĩnh vực, cho nên nhằm vào ý nguyện này của Tố Tâm, Phương Ngôn làm ra phương án thứ nhất.
Nhưng lòng người đều sẽ thay đổi, để ngừa Tố Tâm có một ngày thay đổi ý nguyện muốn phát triển trên tất cả các mặt, sợ lúc đó Phương Ngôn không chuẩn bị kịp, cho nên cô đã sớm chuẩn bị sẵn thêm một phương án.
Cúp điện thoại, Tố Tâm giơ tay che ngực...
Bởi vì câu nói sau của Phương Ngôn, là làm việc theo kế hoạch, khiến cho Tố Tâm có cảm giác rất khẩn trương.
Phó Kiến Văn đã cúp điện thoại, thấy tay của Tố Tâm đè xuống ngực, một bộ hãi hùng khiếp vía, anh hỏi một câu: "Làm sao vậy!"
"Hôm nọ em cùng người đại diện Phương Ngôn mới kí kết hợp đồng hợp tác, vừa nãy Phương Ngôn gọi điện tới nói ngày mai muốn đưa em tới phim trường của hàng ma truyền kì, sau đó còn muốn đi một chuyến đến công ty A& G nói chuyện quảng cáo, nói em sắp phải bận rộn..."
Trước đây bất luận là Tố Tâm làm phát thanh viên, hay là người dẫn chương trình của bản tin buổi sáng, hay bây giờ là chủ nhật hẹn ước, về mặt thời gian đều xem như là rảnh rỗi.
Đột nhiên Phương Ngôn nói Tố Tâm sắp phải bận rộn rồi, da đầu Tố Tâm đúng là có chút căng thẳng.
Cô cũng không biết người dẫn chương trình bận túi bụi là cái dạng gì, hơn nữa Phương Ngôn lại nổi danh là người khó tính, những người được Phương Ngôn mang ra ngoài, tuy rằng đều rất phát triển, nhưng cũng đều kêu khổ thấu trời.
Phó Kiến Văn mím môi, biểu lộ nghiêm túc: "Sẽ có nhiều bận bịu sao!"
"Em cũng không rõ ràng lắm, trước giờ em đều không có người đại diện, bình thường sau khi công việc kết thúc, thời gian đều do chính em sắp xếp, nhưng xem người dẫn chương trình khác có người đại diện, hình như đều bận tối mày tối mặt..."
Mấy chữ bận tối mày tối mặt, khiến cho mi tâm của Phó Kiến Văn nhăn càng chặt hơn: "Anh hi vọng em nhàn nhã một chút, liều mạng làm việc như vậy làm gì! Anh không nuôi nổi!"