Tố Tâm chau mày, muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của Hứa Khai, lại bị Hứa Khai gắt gao nắm chặt: "Tố Tố, lần này anh đi... Có thể là sẽ mãi mãi không quay trở về! món quà này đưa đến cho em không có ý tứ gì khác, chỉ là một câu trả lời đối với quá khứ, làm một cái kết!"
Lòng bàn tay của Hứa Khai còn lạnh lẽo hơn so với Tố Tâm, Tố Tâm dùng sức rút bàn tay của mình ra, túi ny lon cùng hộp quà mà Hứa Khai đưa đều bị rơi trên mặt đất, Tố Tâm lảo đảo lùi về phía sau một bước, ngực nhẹ nhàng phập phồng.
Băng vệ sinh từ trong túi ny lon màu đen lăn xuống, cánh môi của Hứa Khai khẽ mấp máy, tầm mắt đang nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm dời xuống mặt đất, khom lưng nhặt băng vệ sinh cùng hộp quà ở trên mặt đất lên, đều bỏ vào trong túi ny lon màu đen, đứng dậy đem túi ny lon đưa cho Tố Tâm: "Em đến kỳ kinh nguyệt còn gặp mưa! Phó Kiến Văn đâu rồi! người hầu trong nhà đâu rồi! Tại sao không có ai đi mua giúp em!"
Đồ vật như vậy bị người đàn ông của người khác nhìn thấy, còn đường hoàng hỏi mình như vậy, khiến cho Tố Tâm không nhịn được nổi giận, cô khắc chế tiếng nói của mình, giật lại cái túi màu đen trong tay của Hứa Khai: "Không phải! Chỉ là dự sẵn!"
Tố Tâm nhìn qua Hứa Khai, nói: "anh Hứa Khai, hi vọng về sau anh có thể bình an khỏe mạnh, anh xuất ngoại em không đi đưa tiễn anh được rồi!"
Hứa Khai gật đầu.
Nhìn theo Tố Tâm xoay người rời đi, nội tâm Hứa Khai bị thương rất nặng...
Nhưng anh ta biết, Tố Tâm luôn luôn như vậy, chưa bao giờ ám muội với bất luận người nào, yêu thích là ưa thích, không thích chính là không thích!
Hứa Khai đã có biết bao may mắn, bởi vì đã từng từng chiếm được tình yêu của Tố Tâm.