"Để tay ở dưới nước lạnh một lúc, tôi đi lên lầu nhìn xem trong nhà có không cao xoa bỏng cao hay không." Tố Tâm quay đầu lại dặn dò Phó Thiên Tứ.
Tai Phó Thiên Tứ đỏ lên, gật gật đầu.
Thấy Tố Tâm lên lầu, lúc này thân thể Phó Thiên Tứ mới thanh tĩnh lại, cậu ta dùng cùi chỏ chống ở trên bồn rửa chén, không ngừng cọ rửa mu bàn tay bị bỏng của mình, bàn tay bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng.
Vừa nãy lên lầu, Phó Kiến Văn ôm Đoàn Đoàn trở về phòng, nhìn thấy Phó Thiên Tứ đứng ở cửa vào, một tay cầm chốt cửa, một tay cầm điện thoại xem giao hàng đêm khuya, thấy Phó Kiến Văn lên lầu, Phó Thiên Tứ sợ đến mức đem điện thoại di động dấu ở phía sau.
Hôm nay giằng co cả một buổi tối, Phó Thiên Tứ cũng cần phải ăn cơm, cho nên Phó Kiến Văn bảo Phó Thiên Tứ xuống nhà cùng ăn cơm.
Vừa xuống lầu, Phó Thiên Tứ liền ngửi thấy mùi vị thơm ngào ngạt đến từ nhà bếp.
Từ nhỏ Phó Thiên Tứ cũng không thường được mẹ của mình tự tay chuẩn bị cơm nước cho ăn, khi còn bé mẹ bận bịu, đều là gọi đồ ăn từ bên ngoài cho cậu ta hoặc là dẫn cậu ta ra ngoài ăn!
Sau đó, khi trở thành Phó Thiên Tứ, trong nhà liền có đầu bếp cùng người hầu.
Có lúc, Phó Thiên Tứ rất hoài niệm khi cậu ta còn nhỏ, được đến nhà của bạn học ăn cơm, được ăn những món mà mẹ bạn học làm cho, lúc đó cậu ta thật sự rất hâm mộ.
Mùi vị của cơm nhà, chính là không giống như ngoài quán, cũng không giống đầu bếp mà Phó gia mời về, không phải, không phải mùi vị đó!
Còn mùi vị hiện tại, mới chính là mùi mà Phó Thiên Tứ yêu thích, cũng rất thèm khát...
Giống như bây giờ, mặc dù là đêm khuya nhưng vẫn còn có người bận rộn ở nhà bên trong nhà bếp, Phó Thiên Tứ cảm thấy rất ấm áp.
Phó Thiên Tứ suy nghĩ, không biết liệu có phải cứ hễ Phó Kiến Văn về trễ, Tố Tâm đều sẽ một mực chờ như vậy hay không!