Vừa nãy không chào hỏi, là vì đứng giữa hai người có vật ngăn cản, có thể làm bộ không nhìn thấy, hiện tại Sở Tầm đang đứng ở ngay bên cạnh mình, Tố Tâm cũng không thể giả bộ không nhìn thấy
Sở Tầm gật đầu, biểu hiện khó nén được lúng túng
Mưa to mãi không tạnh, Sở Tầm đứng ở chung một chỗ cùng Tố Tâm, tâm tình lúng túng cùng sợ sệt lúc đầu đã bình tĩnh lại
Sở Tầm nhìn qua Tố Tâm, đột nhiên mở miệng: "Tố Tâm, kỳ thực Ở Iraq tôi đã gặp cô!"
Chính lúc Tố Tâm bị nước mưa rơi vào mặt, cô nghiêng đầu sang phía Sở Tầm, nhìn Sở Tầm, mặt của Sở Tầm trắng bệch, nắm tay nắm chặt, nhìn kỹ có thể nhìn ra thân thể đang run rẩy nhè nhẹ
"Lúc đó tôi cũng đang ở nhà xưởng Khương thị, không biết cô còn nhớ tôi hay không!"
Cho dù lúc này Sở Tầm mới nói ra nhưng cô ta cũng rất sợ Tố Tâm sẽ nhớ rõ
Đó là việc mà cả đời này, Sở Tầm cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân mình Một chuyện đáng sỉ nhục nhất từ lúc Sở Tầm sinh ra đến bây giờ
Dù cho Sở Tầm biết trước, dù cô ta không có nhìn Lục Tương Tư bằng ánh mắt ấy, thì trước sau gì, Lục Tương Tư cũng sẽ chết!
Nhưng cô ta cũng không hy vọng vì ánh mắt của mình mà Lục Tương Tư phải chết!
Nhớ tới ánh mắt của Lục Tương Tư lúc đó, đôi mắt ấy trong sáng, sạch sẽ, kiên quyết So với ánh mắt của Sở Tầm, thì ánh mắt của Sở Tầm nhỏ bé, nhu nhược đáng thẹn đến cỡ nào!
Đây là nỗi đau đớn nhục nhã nhất cả đời này của Sở Tầm
Tố Tâm nhìn qua Sở Tầm, xác thực không có ấn tượng gì, cô lắc đầu sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Không có ấn tượng gì rồi"
Sở Tầm chau mày, cổ họng nghẹn ngào, cô ta muốn mở miệng, lại không có dũng khí, nhưng sự kiện kia bị nghẹn ở trong lòng cô ta, sắp bức điên cô ta đến nơi rồi!
Toàn thân Sở Tầm run rẩy, ấp úng nói
"Tôi đã từng làm một chuyện Một chuyện rất đáng hổ thẹn!" Sở Tầm hít một hơi thật sâu, mở miệng nói
Tố Tâm không biết chuyện đáng hổ thẹn mà Sở Tầm từng làm là cái gì, nhưng khi đó Tố Tâm ở Iraq, biết được nơi đó xảy ra những gì, những người ở chỗ đó, chỉ cần có thể sống sót Làm cái gì đều không quá đáng
"Một nơi như iraq lúc đó, sống chết chỉ trong gang tấc, tôn nghiêm còn quan trọng gì " Tố Tâm không hỏi là chuyện gì, chỉ là nhàn nhạt mở miệng
Lời này từ trong miệng một người đã từng ở Iraq nói ra, Sở Tầm cũng có thể tin tưởng một ít
Sở Tầm thở dài, nhìn chằm chằm mưa to đầy trời, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, đôi mắt có chút ngứa, cô ta mở miệng: "Tố Tâm, cô có nhớ hay không Lúc những phần tử vũ trang kia vọt vào trong sân, bắt tất cả mọi người đã lên xe phải đi xuống "
Nói như vậy, Sở Tầm chính là nhóm cuối cùng rời đi sao!
Tố Tâm nhớ rõ trong nhóm cuối cùng, phụ nữ ngoại trừ cô và Lục Tương Tư, còn có không ít người khác
"Lúc đó kẻ dẫn đầu phần tử vũ trang tóm cổ áo của tôi, dùng súng chỉ vào đầu tôi, hỏi tôi Lục Tương Tư là ai!"
Tố Tâm nhớ rõ, nhưng lúc đó cô chỉ cúi đầu không dám ngẩng đầu, sau đó Lục Tương Tư dùng sức nắm chặt cổ tay của cô, rồi đứng lên đi ra ngoài
"Chính là ánh mắt của tôi đã bán rẻ Lục Tương Tư "
Sở Tầm nói đến câu nói này, giọng nói đã không nhịn được khóc nức nở
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha *