Lời này của Phó Minh Minh đã chọc trúng tâm tư của Phó lão phu nhân, một dòng nước nóng đánh sâu vào trong trái tim của Phó lão phu nhân.
Những năm này, Phó lão phu nhân thật sự nghĩ Phó Thanh Tuyền đã quên đi con gái của bọn họ.
Phó lão phu nhân cho rằng chỉ có bà còn nghĩ về con gái đã chết, còn Phó Thanh Tuyền đã có con riêng, cho nên đã quên con gái của bọn họ rồi, không nghĩ tới Phó Thanh Tuyền còn nhớ...
Thấy Phó lão phu nhân đỏ cả vành mắt, phó Minh Minh một bộ không biết phải làm sao, cô nhóc quay đầu lại liếc nhìn cha của mình, thấy khoé môi của Phó Thành mang theo ý cười, Phó Minh Minh nhỏ giọng hỏi: "Bà nội, có phải là Minh Minh nói sai cái gì rồi hay không! Bà nội không nên tức giận có được hay không!"
Phó lão phu nhân nhìn xem Minh Minh, gian nan nở nụ cười xoa xoa đầu của Minh Minh: "Không có, bà nội không hề tức giận, minh minh rất lanh lợi!"
Lòng của phụ nữ rốt cuộc là mềm, nghe đứa trẻ ngây thơ nói tới chuyện Phó Thanh Tuyền cầm bức ảnh của Phó Oản lén lút khóc, dù cho trước đó Phó lão phu nhân có vô cùng tức giận đối với Phó Thanh Tuyền, lúc này cũng hoá thành một mảnh chua xót ở trong lồng ngực.
Quản gia Diệp bê Trà Bích Loa Xuân mà Phó Thanh Tuyền thích nhất lên, cùng mấy thứ điểm tâm, phó Nước hỏi thăm Phó Thanh Tuyền về chuyện ở công ty, những người khác thỉnh thoảng xuyên vào vài câu, bầu không khí ngược lại cũng là ung dung.
Nghe trong phòng truyền tới tiếng cười nói, quản gia Diệp thở phào nhẹ nhõm, đứng ở cửa liếc nhìn đồng hồ suy đoán xem Phó Kiến Văn lúc nào đến.
Tầm mắt của quản gia Diệp mới vừa rời khỏi đồng hồ, liền nhận được tin tức, xe của Phó Kiến Văn đã tiến vào nhà cũ rồi.
7/10