Thấy Tố Tâm lúng túng, cánh tay của Phó Kiến Văn dừng lại, một lần nẽa đem áo khoác mặc lên: "Không ăn anh sao!"
Tố Tâm gật đầu liên tục: "Mệt mỏi, nằm yên mới có thể ăn..."
Hôm nay nửa đầu quá trình là do Tố Tâm giữ thế chủ động, nhưng thể lực của Tố Tâm lại vô cùng yếu ớt, khó tránh khỏi không chịu nổi.
"Phương Ngôn đã đưa cho em kế hoạch tập thể hình rồi đúng không!" Phó Kiến Văn hỏi.
Tố Tâm gật đầu.
"Ngày mai anh sẽ bắt đầu đưa em đi luyện tập, tranh thủ khiến cho thể lực của em tăng lên..." Phó Kiến Văn thấp giọng nói, "Có thể làm chủ được toàn bộ quá trình trình!"
Tố Tâm siết chặt cánh tay của Phó Kiến Văn, đỏ mặt: "Vậy anh nhớ rõ phải mặc áo..."
Lúc trước Tố Tâm nhìn thấy Phó Kiến Văn để trần nửa trên để tập thể hình, lúc đó máu mũi của cô không tự chủ tuôn ra, giờ đã trở thành bóng tối trong lòng cô rồi.
Hiển nhiên Phó Kiến Văn cũng nhớ tới vẻ khốn quẫn của Tố Tâm lúc đó, cô gật đầu: "Được..."
"Vậy những quả bóng bay cùng đồ chơi mà anh chuẩn bị làm sao bây giờ!" Tố Tâm hỏi Phó Kiến Văn, "Đoàn Đoàn là con trai, hiển nhiên không thích hợp, hơn nữa trên thang lầu đều bị chúng ta làm ô uế, cũng không tốt tặng cho người khác! Xử lý như thế nào! Chỉ để Thỏa mãn giấc mơ khi còn bé của em, cảm giác thật lãng phí!"
"Cứ như vậy sống qua ngày!" Phó Kiến Văn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm.
Nhìn qua mắt to của cô, anh nói: "Tại sao phải tặng cho người khác! Nhiều gian phòng như vậy, cất vào trong đó, mỗi một lần em nhìn thấy liền có thể nhớ tới lần cầu hôn ngày hôm nay, nhớ tới hôm nay chúng ta "làm" việc ở nhà mới"
Tố Tâm nghĩ đến chuyện vừa nãy xảy ra ở trên thang lầu, cô cắn cắn môi.
"Đi thôi! Đi ăn cơm!" Tố Tân đẩy Phó Kiến Văn đi xuống lầu dưới.
2/20