"Cái này còn có thể xem..." Phó Kiến Văn mở ra một trang quần lót lớn, nghiêm túc thảo luận cùng Tố Tâm.
Tố Tâm: "..."
Phó Kiến Văn đây là nghiêm túc sao!
Nhưng tại sao Tố Tâm lại cảm thấy nếu như Phó Kiến Văn mặc cái này vào, cô sẽ cười đến điên rồi!
"Em cảm thấy những thứ này còn không hấp dẫn bằng anh mặc áo sơmi quần tây" Tố Tâm nhẫn nhịn mặt đỏ tới mang tai, đều không dám nhìn tới màn hình điện thoại di động, giả vờ trấn định mở miệng, "Anh mặc cái này... chắn chắn em sẽ cười đến điên mất"
Con mắt của Phó Kiến Văn híp lại: "Yêu thích chế phục sao!"
Mặt Tố Tâm càng đỏ hơn, cô không hé răng, Phó Kiến Văn nói chuyện chế phục, không hiểu tại sao Tố Tâm lại nghĩ tới bộ dáng Phó Kiến Văn mặc quân trang.
Tố Tâm cắn cắn môi, cô đang loạn tưởng một cái đồ vật lộn xộn gì không biết!
Phó Kiến Văn ăn mặc quân trang nhất định chính là lạoi oai hùng lẫm liệt đại diện cho sức mạnh quốc gia, cô làm sao có thể nghĩ đến cái chuyện không đứng đắn như vậy, quá không thuần khiết rồi!
"Thủy thủ! Cơ trưởng! Hay là... Huấn luyện viên!" Môi mỏng của Phó Kiến Văn tới gần tai cốt Tố Tâm.
Tiếng nói trầm thấp khêu gợi quen thuộc lẫn vào nhiệt khí chui vào ốc nhĩ Tố Tâm, mập mờ khiến gan bàn chân của Cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, một loại cảm giác cả người đều mềm đi xông tới.
Đặc biệt là hai chữ huấn luyện viên kia, quả thực khiến cho Tố Tâm cảm thấy tâm hoảng ý loạn đến không kềm chế được, cô liếm liếm cánh môi khô khốc của mình: "Không có!"
"Chính là... Huấn luyện viên!"