Biết Tố Tâm đây là lấy đại cục làm trọng, vì sự hoà thuận của Tố gia mà suy nghĩ, Cho nên trong lòng Lương Mộ Lan càng hổ thẹn hơn.
Nhìn ra tâm tư của Lương Mộ Lan đã rời khỏi việc chuẩn bị hôn lễ, Tố Tâm vì chuyển hướng tâm tư của bà, sau đó như là tựa như nhớ tới cái gì đó, cô xoay người dời đến ghế xô pha, đem áo lông mình đang làm dở, tựa như hiến vật quý đưa cho Lương Mộ Lan xem: “Mẹ, mẹ xem đây là áo lông con làm cho Kiến Văn, mẹ xem thấy thế nào!”
Nhìn thấy Tố Tâm đã sắp làm xong, Lương Mộ Lan đưa tay nhận lấy, nắm chặt cầm lên đánh giá một lượt, bà gật gật đầu: “Làm cũng không tệ lắm, Tố Tố của mẹ biết đan áo lông rồi!”
Tố Tâm cười gật đầu: “Con cũng làm cho Đoàn Đoàn một chiếc áo len, đây là áo lông cho Kiến Văn, con dự định sau đó sẽ làm cho Đoàn Đoàn một đôi bao tay!”
Lương Mộ Lan nhìn xem Tố Tâm nghiêm túc làm áo, có chút hơi ghen tỵ mở miệng: “Đúng là con gái a, mẹ và cha con vẫn chưa có được con tự tay đan áo lông cho, mà con gái liền làm cho người khác... Ai!”
Đáy mắt Lương Mộ Lan đỏ bừng, bà mỉm cười, thở dài một hơi, giả vờ một bộ rất thất lạc nhìn qua Tố Tâm.
Khoé môi Tố Tâm mỉm cười: “Ngày trước con có làm khăn quàng cổ cho cha mẹ! Đó là lần đầu tiên con làm khăn quàng cổ, chính là cho cha mẹ...”
“Này ngược lại là!” Lương Mộ Lan giơ áo lông của Tố Tâm đang làm lên nhìn xem, đáy mắt đều là ý cười, “khăn quàng cổ con đan, cha cùng mẹ đều không nỡ mang, đều cất ở trong ngăn kéo! Sau đó...”
Lương Mộ Lan im bặt đi, cười cười không nói chuyện, cầm áo lông lên chỉ cho Tố Tâm nơi nào lấy thủ pháp gì đan có thể càng tốt hơn.
Tố Tâm chỉ cười...
Cô biết chuyện mà Lương Mộ Lan vô ý thiếu một chút nói ra khỏi miệng là chuyện gì!