Tố Tâm chính là vợ của Phó Kiến Văn, Cố Thanh Thành coi Tố Tâm thành người nhà, một người kiệm lời như Cố Thanh Thành lại đang giơ tay đỡ hờ sau lưng Tố Tâm, dáng vẻ cũng ân cần, tiếng nói bình thản vang lên: "An toàn của cô là quan trọng, đi!"
Đi tới bên cạnh xe, Tố Tâm thấy Victoria cầm một chiếc áo khoác khoác lên người Lý Mục Dương.
Cố Thanh Thành thay Tố Tâm kéo cửa xe ghế sau ra...
Theo lễ phép, Tố Tâm vịn cửa xe sau đó nói cảm ơn với Lý Mục Dương: "Bất luận làm sao cũng cảm ơn Lý tiên sinh đã cứu tôi!"
Nói xong, Tố Tâm nhìn về phía A Triển đang đứng ở sau lưng Lý Mục Dương: "Cũng cảm ơn A Triển!"
A Triển bất ngờ ngẩng nhìn về phía Tố Tâm nhìn lại, cung kính gật đầu với cô một cái.
Lý Mục Dương mỉm cười, tầm mắt đảo qua Cố Thanh Thành, cuối cùng con mắt sạch sẽ trong suốt lại dừng trên người Tố Tâm: "Lần này Cô tiên sịn tới, đã mang đến không ít hảo ý, đây coi như là huề nhau, cảm ơn liền không cần rồi."
"Đây là cần phải! Không thật là phiền phức Lý tiên sinh uổng công khổ cực." Tố Tâm gật đầu với Lý Mục Dương một cái, "Tôi xin phép cáo từ trước!"
Nhìn theo Tố Tâm ngồi vào bên trong xe, khoé môi Lý Mục Dương càng cong lên.
Tố Tâm này là muốn kéo dài khoảng cách với mình, Lý Mục Dương biết.
Nhưng không sao, muốn kéo gần hơn quan hệ với Tố Tâm còn rất nhiều cách, Lý Mục Dương không nóng nảy...
Lý Mục Dương nhìn qua Cố Thanh Thành: "Trong lúc ở nước Mỹ, Cố tiên sinh có chuyện gì cũng có thể liên hệ A Triển, có thể giúp tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó!"
Cố Thanh Thành gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh hờ hững như khi mới đến, khiến cho người đoán không ra anh ta đang suy nghĩ gì trong lòng.