Thấy Tố Tâm chỉ là nhợt nhạt nhếch môi vẫn chưa lên tiếng, gương mặt thanh tú vô cùng bình tĩnh, Sở Tầm cũng cố gắng bình tĩnh lại tâm tình của mình, cô ta sẽ không đến nỗi ở trước mặt một cô gái ít tuổi hơn mình kích động như vậy!
Sở Tầm đem thuốc lá trong tay dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, vặn chai nước trái cây ra uống một hớp, mới nói: "Tố Tâm, trước mặt cô tôi cũng không ngại dấu diếm làm gì, tôi rất yêu Phó Kiến Văn..."
Sở Tầm khi nói xong lời này, đáy mắt lơ đãng biểu lộ yếu đuối.
"Phó Kiến Văn, chính là ân nhân cứu mạng của tôi..."
Tố Tâm có hơi cảm thấy bất ngờ, cô không cho là mình cùng Sở Tầm thân thiết đến mức độ có thể ngồi tâm sự với nhau.
Tố Tâm cầm chai nước trong tay, đặt ở trên khay trà, mở miệng: "Giám đốc..."
Sở Tầm giơ tay ngăn Tố Tâm lại, tiếp tục nói: "Để tôi nói xong!"
Tố Tâm mím môi bình tĩnh ngồi yên ở đó, gật đầu.
"Tôi trước đó đi điều tra một manh mối, đuổi tới Iraq, vừa vặn gặp phải nội chiến, chính là Phó Kiến Văn đã cứu tôi!" Sở Tầm nói tới chỗ này con mắt đã ửng hồng, "Cô chưa từng cùng Tử Thần mặt đối mặt cho nên sẽ không biết... cho nên khi người đàn ông kia xuất hiện trước mặt tôi kia có bao nhiêu quyến luyến, cho nên tôi yêu anh ấy! Rất yêu!"
Lời nói của Sở Tầm, khiến cho Tố Tâm nhớ tới, Phó Kiến Văn đứng trước mặt cô, cả thân hình đều phát sáng...
Cô buông con mắt xuống, nhìn ngón tay trắng bệch của mình, hận bàn chân không có tiền đồ phải để Phó Kiến Văn kéo dậy.
Sở Tầm lên tiếng: "Trải qua sinh tử, đối với tôi mà nói, mỗi ngày còn sống đều chính là sống sót sau tai nạn! Cho nên tôi không muốn bỏ qua người đàn ông này!"
Giấu ở trong lòng Sở Tầm, còn có một cái bí mật nhỏ...
Liên quan tới Đoàn Đoàn!
Khoảng hơn bốn năm trước, Sở Tầm truy tìm manh mối mà đi tới Iraq, lúc đó cả bầu trời Iraq đều bị bom đạn chiến tranh bao phủ!
Sau khi liên hệ đại sứ quán, họ nói là có thể chạy tới Samarra, nơi đó có tập đoàn Khương thị mở xây công xưởng, nơi đó sẽ an bài máy bay trực thăng rút đi...
Lúc đó Sở Tầm có gặp Khương Minh An, cùng với rất nhiều người khác đang chờ máy bay.
Nhưng máy bay trực thăng không có tới, Khương Minh An để lại mấy người ở đó chờ, để những người khác đi về nghỉ trước, trước khi đi Khương Minh An hỏi bọn họ có muốn trở về công xưởng của Khương thị hay không, nơi đó có súng đạn còn có lương thực, có thể để cho bọn họ ăn xong một bữa cơm no, hơn nữa... còn có rất nhiều Việt kiều đang tị nạn.
Sở Tầm nhìn xem mọi người, sau đó lại cảm thấy bụng đói cồn cào, thế là gật đầu, lựa chọn đi theo Khương Minh An về nhà xưởng trước, để phụ tá của cô ăn xong một bữa cơm no, nghỉ ngơi thật tốt.
Suốt một ngày, Sở Tầm ở lại trong nhà xưởng, cầm máy chụp hình chụp chung quanh, cảm thấy đây là tư liệu thật tốt, đợi hôm nay máy bay trực thăng vừa đến, về nước đăng lên báo chí, có thể thu hút rất nhiều người đọc.
Nhưng đợi mãi máy bay không có đến.
Sở Tầm có chút lo sợ!
Chờ thêm một ngày, chính là ngày Lục Tương Tư sinh ra Đoàn Đoàn...
Sáng sớm, Khương Minh An một đêm không ngủ, trong mắt tràn ngập tia máu đỏ, quyết định để mọi người dời đi, Khương Minh An mang theo nhóm người thứ nhất trước tiên xuất phát, bảo là muốn tìm ra một con đường an toàn!
*Hãy bỏ phiếu cho sữa nhé *