Thấy người tiến vào ngoại trừ Tố Tâm còn có Vưu Nại Nại cùng một người đàn ông, đáy mắt rõ ràng có đề phòng.
A Triển đem chén nước đặt ở trước mặt Lý Mục Dương, rót thêm trà cho Lý Mục Dương, sau đó chào hỏi Tố Tâm: "Tố tiểu thư!"
Con ngươi u ám của Lý Mục Dương phảng phất như không nhìn thấy người khác, anh ta bưng chén nước còn mờ mịt hơi nóng lên, môi mỏng khẽ mở, nhấp một ngụm trà, cầm qua Menu, hỏi: "Mãn Giang lầu chính là chỗ tốt, Tố Tố em có muốn giới thiệu một vài món không!"
Giọng nói chuyện của Lý Mục Dương thật giống như hai người là bạn bè thân thiết, như là không có chuyện gì, chỉ là hẹn nhau ăn một bữa cơm không thể bình thường hơn.
Tố Tâm lấy khẩu trang xuống, cặp mắt xinh đẹp không nhìn ra tâm tình, tròng mắt đen bị giấu ở dưới bóng tối của mũ lưỡi trai.
"Không cần Lý tiên sinh phí tâm, món ăn đã được chọn rồi..." mặt mày Đường Tranh sâu thẳm, anh mỉm cười, khóe môi tự có mùi vị trầm ổn phong lưu, anh nghiêng đầu mở miệng nói với người phục vụ phòng riêng, "Bưng món lên!"
Lúc này Lý Mục Dương mới nhìn về phía Đường Tranh.
Đường Tranh ung dung thong thả mở cúc áo âu phục của mình ra, thay Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại kéo ghế ra, đem áo khoác âu phục dựng ở chỗ tựa lưng của ghế, sau khi ngồi xuống mới nói: "Lý tiên sinh yên tâm, nếu là chiêu đãi khách, sẽ không để Lý tiên sinh oan ức..."
"Dưỡng nữ của Cố Thanh Thành đâu rồi!" sau khi ngồi xuống Tố Tâm không có thể làm được vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Lý Mục Dương giống như Đường Tranh được.