Hôm nay Phó Kiến Văn, không giống mọi khi...
Tố Tâm rõ ràng có thể cảm nhận được.
Nụ hôn của anh so với bình thường càng thêm dùng sức, càng sâu... cạy ra môi lưỡi của cô đồng thời cũng cường thế cướp đi hết không khí trong lá phổi cô, mãnh liệt đến khiến Tố Tâm nghẹt thở.
Một tay Tố Tâm nắm chặt áo sơ mi trước ngực của Phó Kiến Văn, một tay nắm lấy cổ tay anh, trái tim muốn nhảy từ lồng ngực ra ngoài.
Có vân tay phân biệt mới có thể đi thang máy!
Phó Kiến Văn đem mình mang tới nơi này, là có âm mưu...
Nhưng, biết rõ là như thế này, nhưng Tố Tâm lại không có một chút khí lực phản kháng.
Tất cả khí lực của cô đều dùng để khống chế tay của Phó Kiến Văn đang đặt trên đùi mình, chính vì thế mà trong lúc không chú ý đã bị Phó Kiến Văn khoá eo, thân thể nghiêng về sau, đôi chân dài nhỏ trắng nõn treo ở nơi đó, không có cách nào đặt xuống, nhưng cũng không có cách để yên, bởi vì như vậy sẽ khiến cho hai người quá gần nhau.
Trong căn hộ yên tĩnh, chỉ có âm thanh của hai người hôn môi phát ra, trong không khí, hormone ám muội phảng phất tụ tập đến nổ tung điểm giới hạn.
Hai chân lơ lửng của Tố Tâm cũng đã bắt đầu mỏi, run rẩy, đột nhiên bàn tay lớn của Phó Kiến Văn rời khỏi đầu gối của cô, đem cô kéo về hướng mình...
Tố Tâm chấn kinh, thân hình bất ổn... Hai chân theo bản năng kẹp chặt lấy hông của Phó Kiến Văn, váy ngắn trượt lên một cái, da thịt lộ ra rõ ràng, điều này làm cho Tố Tâm cảm nhận được thân thể của Phó Kiến Văn đang cực kì biến hóa, khiến tâm tình của Tố Tâm xấu hổ đạt tới cực điểm.
Dùng sức nghiêng đi, cánh môi đạt được tự do, Tố Tâm hít thở từng ngụm hổn hển, toàn thân run rẩy không ra hình thù gì, da gà nổi lên một tầng lại một tầng, cô lại đẩy người, giả vờ trấn định: "Cơm nấu xong để lâu sẽ bị nguội!"
Tố Tâm tự cho là mình đã tìm được một cái cớ hợp lý, nếu như nói những câu khác, ai biết được Phó Kiến Văn sẽ nói ra cái gì khiến cô cứng họng không thể phản bác.
Muốn đi xuống, nhưng Phó Kiến Văn lại nắm chặt đầu gối cô không buông ra, đem cô kéo tới càng gần hơn, trái tim Tố Tâm nhảy ầm ầm.
Phó Kiến Văn ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào Tố Tâm bởi vì nhiễm lên tình dục mà hai gò má ửng hồng.
Tố Tâm nghiêng đầu đi, đường cong tinh tế ở phần gáy lộ ra... Độ cong mê người cùng ngực phập phồng kịch liệt.
Bị Tố Tâm đẩy ra, nhưng Phó Kiến Văn không thể dừng lại, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tố Tâm rõ ràng nhận ra được sự biến hoá của thân thể Phó Kiến Văn, sững sờ không dám động đậy, cắn môi, lỗ tai đỏ có thể chảy ra máu.
Ngón tay của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng xoa xoa cánh môi đã đỏ bừng của Tố Tâm, hơi thở nóng bỏng phả ở bên tai làm cho cơ thể của cô có từng luồng từng luồng điện nhỏ chạy xẹt qua, nơi yếu ớt nhất có chút mong chờ.
Cái trán tinh tế của cô đã dày đặc mồ hôi, hai tay nắm chặt, cả thân thể đều hồng thấu, trong tầm mắt... Chính là cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của Phó Kiến Văn, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị nam tính đến mê người.
Thân thể, có sợ sệt, cũng có chờ mong.
Hầu kết trượt, Phó Kiến Văn ung dung thong thả mở miệng: "Cơm nước... Cũng không sánh được với em lúc này."
Hơi thở nóng bỏng cùng câu nói của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng chui vào lỗ tai cô, Tố Tâm run rẩy, nhẹ nhàng ai oán một tiếng.
Tiếng nói của Phó Kiến Văn vô cùng nhỏ, vừa từ tính vừa trầm thấp. Tiếng nói rõ ràng giống như là mê hoặc lòng người, nghe xong khiến bên tai cùng đại não cô đều tê dại.
P/s: Thịt sắp chín, hãy like và bỏ phiếu cho sữa nào