hai bên phòng ăn, gieo hai hàng cây bạch quả, gió vừa qua... lá của cây bạch quả bay lượn tứ tung, bay lả tả rơi vào cửa phòng ăn, giống như khiến cho cửa vào phòng ăn được trải thêm một tấm thảm màu vàng.
Tố Tâm lấy khẩu trang từ túi áo ra, đeo vào: "Nghe nói ông chủ của phòng ăn Vương Mãng này là một quân nhân đã xuất ngũ, hơn nữa còn rất nóng, thế nhưng nấu ăn cực kỳ ngon, không cho phép khách gọi món ăn, là do ông chủ dựa theo khách có mấy người, dựa theo tâm ý mà tuỳ tiện xào một vài món! Hơn nữa khách ăn cơm xong phải tự thu dọn sạch sẽ, có phải rất có cá tính hay không!"
Xuống xe, Phó Kiến Văn đóng cửa xe,khóa xe lại, bên trong chiếc áo khoác là vóc người to lớn kiên cường.
Quanh thân Phó Kiến Văn mang theo khí chất cao lãnh tự phụ lại xuất hiện ở đây, không thể nghi ngờ là làm cho người khác chú ý, bất luận là quần áo hay là khí chất của anh, đều không hợp so với nơi này.
Mấy người học sinh đang nói đùa đều hướng về phía Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm nhìn sang, thấy hai người dắt tay nhau đi tới cuối hàng, bên trong đáy mắt của bọn họ không hề che giấu sự hiếu kì.
Đôi tình lữ xếp hàng ở trước Phó Kiến Văn và Tố Tâm theo bản năng dịch chuyển về phía trước một bước, bọn họ sợ quấy rầy đến người đàn ông mang khí chất tôn quý không tốt trêu chọc này.
Phía trước là một đám người trẻ tuổi, nhìn về phía Phó Kiến Văn đang cúi đầu nghiêm túc nghe Tố Tâm nói chuyện, nhận ra Phó Kiến Văn chính chồng của Tố Tâm, lại nhìn về phía Tố Tâm, có phần kích động...
Mấy người trẻ tuổi muốn đi tới gặp Tố Tâm để chào hỏi chụp ảnh, nhưng lại sợ quấy rầy Tố Tâm cùng chồng của cô hẹn hò, họ xô đẩy lẫn nhau, nói cười hi hi ha ha xem để kẻ nào đi qua chào hỏi trước, trong lúc nô đùa nghe được tiếng la của ông chủ từ bên trong truyền đến: "Đi vào Bàn một!"
4/20